“ Cảm ơn chị! ”
Doãn Đức Vịnh điềm đạm cất tiếng, vốn dĩ từ khi Thái Đình lựa chọn kết hôn, anh đã giữ một khoảng cách nhất định.
Việc tiếp xúc với tiểu Liên, chỉ cách đây gần hai năm khi cô ấy và Phó Minh quyết định ly thân, Thái Đằng hay ẵm đến nhà anh chơi nên có cơ hội thân thiết, hơn hết anh chẳng có ý gì ngoài thấy cô bé đáng yêu và dễ thương.
Ngày trước, khi anh và Thái Đằng sang Anh du học, ban đầu xem như chị gái nhưng thời gian tiếp xúc quá lâu anh dần dần tự nảy sinh tình cảm, mặc dù biết Thái Đình đang quen Phó Minh.
Sau đó thì anh biết được cả hai chính thúc chia tay, tuy có cơ hội nhưng đối với anh lúc đó việc học rất quan trọng, lại thêm nhút nhát về chuyện tình cảm nên cứ cho qua từng ngày.
Tiếp theo thì Thái Đình phát hiện mình mang thai sau hai tháng chia tay Phó Minh, rồi họ quyết định kết hôn xây dựng gia đình.
Có buồn, nhưng anh biết cả hai không thể bên nhau.
Lúc đó anh còn quá trẻ, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, việc học chưa xong, sự nghiệp vẫn chưa bắt đầu...
Chuyện tình cảm này, đáng lẽ ra Thái Đằng không thể biết được nếu như anh không lỡ một lần uống say quá mức.
“ Cậu có bận gì không? Nếu không thì ở lại dùng cơm tối với tiểu Liên.
”
Nghe mẹ nói vậy, tiểu Liên dùng bàn tay nhỏ xíu mềm mại của mình lay lay cánh tay anh như đang thuyết phục, lên tiếng:
“ Cậu ở lại ăn cơm tối với tiểu Liên đi ạ.
”
“ Ờm, xin lỗi tiểu Liên, cậu có việc bận, không thể ở lại dùng cơm với cháu, hay là để sang hôm khác nhé? ”
Tiểu Liên lập tức xụ mặt hờn dỗi, Doãn Đức Vịnh mỉm cười rồi đưa tay nựng yêu đôi gò má phúng phính, sự đáng yêu cứ tăng theo cấp số nhân.
“ Chị nấu xong bữa tối rồi, còn cố tình làm những món cậu ưa thích, thực sự không thể ở lại dùng cơm sao? ”
Bàn tay của Doãn Đức Vịnh cứng ngắc, khuôn mặt dần dần sượng sùng thấy rõ, sau đó ngẩng lên nhìn sang Thái Đình, hai ánh mắt lập tức va chạm khiến cho anh càng thêm ngột ngạt.
Thế là, Doãn Đức Vịnh mất tự nhiên chuyển đổi tư thế, vươn tay cầm lấy tách cafe lịch sự thưởng thức rồi từ tốn đặt xuống, điềm đạm cất tiếng trả lời:
“ Triều Anh đang chờ ngoài xe, vốn dĩ là tôi đưa cô ấy về nhà thăm ba mẹ, nên...!”
Nói xong, Doãn Đức Vịnh cười nhẹ một cái, sau đó cưng nựng tiểu Liên rồi bế cô bé đặt xuống sofa để mình đứng dậy, tiếp tục lên tiếng:
“ Tạm biệt tiểu Liên nhé, cậu Vịnh phải về rồi! ”
“ Vâng ạ, tạm biệt cậu Vịnh! ”
Doãn Đức Vịnh nhìn sang Thái Đình, khe khẽ gật đầu rồi nói:
“ Xin phép! ”
Thái Đình cũng đứng lên như định tiễn anh ra cổng, đôi mắt u uất đượm buồn vốn dĩ chứa nhiều tâm tư chưa được giải bày, rất muốn nói những gì trong lòng nhưng liệu có kết quả không?
Lúc này, Doãn Đức Vịnh đi trước trở ra bên ngoài và Thái Đình theo sau tiễn khách, đôi chân vô cùng nặng nề.
Đột nhiên, cô ấy lên tiếng:
“ Hạnh phúc nhé Đức Vịnh! ”
Doãn Đức Vịnh bất giác bước chậm hơn hẳn, sau đó xoay sang mỉm cười gật đầu, nói:
“ Chị cũng vậy.
”
“ Có lẽ quyết định kết hôn là một sai lầm, đến cuối cùng chị vẫn không thể cho tiểu Liên một gia đình hoàn chỉnh.
Nếu lúc đó chị lựa chọn làm bạn cùng nhau nuôi con, có khi bây giờ kết quả lại khác phải không? ”
Doãn Đức Vịnh vẫn cứ bước đi, chỉ là sắc mặt có chút thay đổi khi nghe Thái Đình nói vậy, lặng thinh không lời hồi đáp.
Ở trong xe ô tô, Phương Triều Anh nhìn ra bên ngoài cửa kính, tầm mắt hướng thẳng vào trong biệt thự đến hai người đang thân mật sánh bước cùng nhau, trông họ thật đẹp đôi khiến trái tim cô như vỡ vụn, thổn thức nhói đau.
“ Vẫn chưa bao giờ là muộn! Chị xinh đẹp, độc lập, tài giỏi, rồi sẽ có một người tốt đến để bù đắp và chăm sóc cho hai mẹ con chị.
”
“ Muộn rồi, thực sự đã muộn! ”
Sau câu nói ấy, là cả một bầu trời ắng lặng, Doãn Đức Vịnh cũng chẳng lên tiếng nói thêm bất cứ điều gì.
Vốn dĩ từng nghe Thái Đằng nói rằng, ‘ hình như chị hai tôi thích cậu ’, anh ấy còn bảo anh đợi một thời gian để Thái Đình được tự do hoàn toàn khi anh định kết hôn với Triều Anh.
“ Đã là sự lựa chọn của mình, thì chị đừng hối hận, nó phù hợp với thời điểm đó.
Nếu lúc ấy chị quyết định khác có khi giờ đây lại tự trách, chúng ta làm sao biết trước tương lai sẽ thế nào.”
“ Cậu lựa chọn kết hôn với người cậu không yêu, hiện tại có thấy hối hận không? ”
Doãn Đức Vịnh thoáng đôi chút sững sờ, sau đó cười nhẹ xoay nhìn sang Thái Đình với một thái độ ôn hòa, đôi chân bất giác đứng lại nghiêm túc, trả lời:
“ Tình cảm có thể từ từ vun đắp, tôi và Triều Anh đang phát triển rất tốt, tôi cũng chưa từng hối hận một việc gì về sự quyết định của mình! ”.