Doãn Đức Vịnh ngồi vào trong xe ô tô, thái độ hiện tại vẫn bình thường như lúc nãy trước khi bước vào, không bị những ngụ ý xa xôi của Thái Đình làm cho ảnh hưởng.
Thế nhưng, người thay đổi ở đây lại là Phương Triều Anh, sắc mặt buồn bã rũ rượi thê lương, biểu hiện của một cô gái đang thất tình.
“ Em làm sao thế? ”
Triều Anh nặn ra nụ cười, ngẩng nhìn lên anh, trả lời:
“ Công việc xảy ra chút chuyện.
”
Lần nữa, Doãn Đức Vịnh tin lời nói đó là thật, cứ như thế bỏ qua khởi động chiếc xe lái về nhà thăm ba mẹ vợ.
Ông bà Phương có hai người con gái, Triều Anh là chị và cô em gái Triều Hân, kém hơn cô năm tuổi, lanh lợi hoạt bát y như chị gái.
Biết con gái và con rể về chơi, nên bà Phương nấu rất nhiều món ngon, đặc biệt là những món Triều Anh và Đức Vịnh thích ăn.
Tuy cứ suốt ngày la mắng, nhưng vốn dĩ chẳng ai thương con bằng mẹ, mọi điều bà ấy chỉ muốn tốt cho cô.
Lúc này, trên bàn ăn gồm có năm người, thân mật vui vẻ dùng cơm tối.
Hiện tại, ông Phương đang cùng với Doãn Đức Vịnh trò chuyện về vấn đề phát triển của Văn phòng luật sư, bà Phương và Phương Triều Hân thì vừa ăn vừa lắng nghe, chỉ riêng Phương Triều Anh là một câu chuyện khác.
“ Triều Anh, con sao vậy? ”
Sau câu hỏi của bà Phương, tất cả các ánh mắt đều dồn lên người Triều Anh, khiến cô nhất thời ngơ ngác và lúng túng.
“ Sao là sao ạ? ”
“ Hai đứa đang chiến tranh lạnh đúng không? Sao vậy? Vừa đi du lịch về mà! ”
Doãn Đức Vịnh hoang mang nhìn qua Phương Triều Anh, cô cũng ngờ nghệch khó hiểu quay sang nhìn anh, sau đó cùng lúc lắc đầu phủ nhận.
Cô nói:
“ Đâu có, tụi con vẫn bình thường mà.
”
Khóe môi Doãn Đức Vịnh nhếch nhẹ bật cười khe khẽ, bàn tay nâng lên choàng qua bả vai của Triều Anh ôm lấy trông rất tình cảm, nhìn ông bà Phương cất tiếng:
“ Triều Anh rất thú vị, cô ấy vui buồn bất chợt, có đôi lúc con chứng kiến cô ấy thẩn thờ một mình rồi bật cười vô nghĩa, đột nhiên vài giây sau lại buồn bã đờ đẫn...!”
“ Doãn Đức Vịnh, anh nói cứ như tôi bị bệnh tâm thần vậy.
”
Phương Triều Anh tức giận xô đẩy đối phương, ánh mắt đay nghiến xoáy sâu vào đôi mắt đang vô cùng bỡn cợt trêu đùa của anh, nhưng trái ngược trong lòng lại mê đắm cái nụ cười và cả ánh mắt, nhan sắc điển trai kia.
“ Tôi ư? ”
“ Tôi đấy thì sao? ”
Mặc dù người khơi mào là Doãn Đức Vịnh, nhưng người bị mắng lại là Phương Triều Anh.
Bà Phương nghiêm khắc chau mày răn đe, gằn giọng lên tiếng:
“ Triều Anh, vợ chồng dù cãi nhau thế nào cũng không được xưng hô như vậy.
”
“ Là anh ta chọc con.
”
“ Lại còn anh ta? Phương Triều Anh, chắc bình thường ở nhà con ức hiếp Đức Vịnh lắm phải không? ”
Ức hiếp luôn sao?
Cô mới chính là người bị ức hiếp...!
Phương Triều Anh bất mãn đến chẳng muốn giải thích, đưa mắt lườm nguýt chán ghét Doãn Đức Vịnh, bàn chân ở dưới lập tức giẫm vào chân anh trả thù.
Thế nhưng, ai đó chỉ bật cười, hoàn toàn không hề tức giận, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cho Triều Anh vui lên đừng cứ ưu sầu suy nghĩ đến công việc.
Không gian sau đó toàn là tiếng cười nói vui vẻ, năm người tiếp tục trò chuyện nhưng nội dung chủ yếu kể tính xấu của Triều Anh, đặc biệt là Doãn Đức Vịnh nói về biệt danh ‘ nữ hoàng té ngã ’ của cô.
“ Lúc chưa lấy chồng cũng thế, cứ hay té ngã trật tay trật chân liên miên...!”
Bữa ăn tối kết thúc, ông bà Phương cùng với Doãn Đức Vịnh ra ngoài sofa phòng khách uống trà, ăn trái cây, xem tivi và tiếp tục trò chuyện, để lại cho hai chị em gái Phương Triều Anh dọn dẹp.
Đang nói chuyện, bỗng dưng điện thoại của Triều Anh lại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn khiến ba người dừng lại.
Thế là, Doãn Đức Vịnh đắn đo cầm lấy, vốn dĩ cho rằng là công việc gấp do từ lúc chiều đến khi ăn cơm cô đều sử dụng để làm việc, lên tiếng:
“ Con đem vào cho cô ấy, có khi là công việc.
”
“ Ừ.
”
Ở trong bếp lúc này, Phương Triều Anh rửa bát còn Phương Triều Hân xả lại với nước sạch, hai chị em vừa làm vừa thảo luận về việc chọn ngành cho cô ấy.
“ Em vẫn thấy học Luật ổn hơn, có anh hai chống lưng không lo thất nghiệp.
”
“ Nếu em không có năng lực và trình độ, thì dù mười anh hai của em cũng chẳng thể cứu được em.
”
Phương Triều Anh lườm nguýt cảnh cáo, cho bỏ thói ỷ y dựa dẫm.
Phương Triều Hân bĩu môi hờn giận tiếp tục rửa bát, nhưng đột nhiên ánh mắt của cô ấy sáng bừng như chợt nhớ ra một việc, sau đó lên tiếng kể lại sự việc với Phương Triều Anh.
“ Anh ấy tài giỏi thật, bao nhiêu nổ lực cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
”
“ Nhưng mà anh Liên Vỹ nói em rằng, nếu chị chưa lấy chồng thì anh ấy sẽ không sang Pháp định cư và làm việc đâu, vẫn quyết tâm theo đuổi chị á.
”
Trùng hợp, Doãn Đức Vịnh vừa bước vào, tuy không rõ ràng câu chuyện nhưng chỉ cần nghe câu nói trên của Phương Triều Hân, thì máu nóng của anh cũng đủ dâng lên.
Hết Nghiêm Lực đến Lưu Tuấn, giờ là Liên Vỹ gì đó.
Rốt cuộc giữa ba người này, Triều Anh động lòng với ai, là người nào hay đưa cô về nhà?
Cuối cùng anh nên làm sao đây?
Tỏ tình hay không tỏ tình?.