Hôn Nhân Hợp Đồng Mình Yêu Nhau Nhé


Đi du lịch trở về, tất nhiên là Phương Triều Anh mua rất nhiều quà cho mọi người, có cả hai cô bạn thân nhất.

Thế là, buổi chiều sau khi tan làm, cả ba hẹn nhau ăn uống ở nhà hàng quen thuộc, vừa tâm sự trò chuyện và vừa sẵn tiện gửi quà cho họ.
“ Triều Anh, sao trông cậu buồn thế, xảy ra việc gì hả? ”
Phương Triều Anh ủ rũ xụ mặt, cứ dộng dộng đôi đũa xuống bát chứ không hề ăn uống, khác hẳn với những ngày du lịch ở Thụy Sĩ.
Nghe Lạc Yến Dung nói thế, Giang Vũ Thư cũng lên tiếng:
“ Vừa đi hưởng tuần trăng mật trở về, chẳng lẽ vợ chồng cậu cãi nhau? ”
“ Tớ kể chuyện này, hai cậu đừng nói với người khác nha! ”
Sau câu nói của Phương Triều Anh, cả hai người họ cùng lúc gật đầu, sắc mặt tò mò vô cùng, chăm chí nhìn cô và tập trung lắng nghe.
Lúc này, Triều Anh bất giác thở dài một hơi sầu não, sau đó gác đôi đũa xuống bát rồi ngồi thẳng người dậy, lên tiếng:
“ Hai cậu cũng biết đó, hôn nhân này là do mẹ tớ ép tớ, chứ không hề chủ động.

Thế nên, tớ đã nghĩ ra một cách, thỏa thuận cùng với Doãn Đức Vịnh và ký hợp đồng hôn nhân.



“ Hợp đồng hôn nhân? ”
Lần này, hai người họ đồng thanh cất tiếng, trợn mắt ngạc nhiên trước những lời Phương Triều Anh vừa nói.

Vốn dĩ họ biết cô không hề thích Doãn Đức Vịnh và cũng chưa sẵn sàng lập gia đình, nhưng chẳng thể ngờ rằng cô bày ra việc này.
“ Ừ...thời gian kết thúc tùy vào sự mong muốn của đôi bên...!”
“ Vậy sao cậu buồn? ”
Khuôn mặt Phương Triều Anh nhắn nhó sầu thảm, sau đó úp mặt vào lồng bàn tay, lí nhí trả lời:
“ Nhưng mà hiện tại tớ đã lỡ thích anh ấy.


Hai mắt của Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư căng ra hơn nữa, khuôn miệng há hốc như rất bàng hoàng và bất ngờ, sốc hết việc này đến việc kia.
“ Doãn Đức Vịnh muốn kết thúc rồi hả? ”
“ Vẫn chưa, nhưng mà tớ biết lúc trước anh ấy có thích một chị gái lớn hơn năm tuổi.

Hiện tại chị đó đã ly hôn chồng và còn trông rất trẻ đẹp, xinh hơn cả tớ nữa, quan trọng là hai người họ làm chung một nơi...!”
Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư bất giác quay sang nhìn nhau, sắc mặt của ai cũng trông rất nghiêm túc và nan giải, sau đó rầu rĩ thở ra một hơi vô cùng nặng nề.
“ Thế cậu thấy sao? Thấy Doãn Đức Vịnh có thích cậu không? Hay vốn dĩ vẫn còn thích chị gái đó? Nhưng mà cậu và anh ta kết hôn đã lâu, tiếp xúc với nhau nhiều như vậy chẳng lẽ không có tình cảm...? ” Giang Vũ Thư.
“ Đúng đó, cứ tiếp xúc với nhau rất dễ nảy sinh tình cảm, có khi Doãn Đức Vịnh đã thích cậu nhưng không thổ lộ.

” Lạc Yến Dung.
Phương Triều Anh trở nên trầm tư và mông lưng, nhớ lại từng hành động và thái độ của Doãn Đức Vịnh, chính xác thì mọi thứ trước giờ vẫn không hề thay đổi, chỉ có những khi trông anh cứ như đang ghen tuông.

“ Tớ không biết...!”
...----------------...
Hơn tám giờ, Lạc Yến Dung tiện đường và biết lái xe ô tô nên đưa Phương Triều Anh trở về nhà, lần nào đi chơi cũng thế.

Đúng hơn là ghen tuông chứ chẳng phải ‘ cứ như ’, bởi vì Doãn Đức Vịnh không biết chủ nhân của chiếc xe ấy là của bạn thân cô.
Vào nhà, Triều Anh lững thững trở lên phòng ngủ, căn bản đang suy nghĩ nhưng lời của hai cô bạn thân, họ bảo cô hãy mạnh dạn bày tỏ để tránh mọi việc quá muộn khi Thái Đình đang độc thân, nhưng mà cô thực sự không đủ dũng khí và cực kỳ ngại ngùng.
Nếu thất bại, sau này cô chẳng biết nhìn Doãn Đức Vịnh anh như thế nào, mặt mũi xem như quăng xuống hố.

Hơn nữa mấy tháng trước cô mạnh miệng, bảo là ‘ không thèm ’.
“ Triều Anh...! ”
Phương Triều Anh giật mình thức tỉnh nâng tầm mắt nhìn dáo dác tứ phía, toàn thân đột ngột bất động khi nghe thấy có người gọi mình.
“ Có chuyện gì? ”
“ Khi nào em gặp người mình thích, thì phải nói ngay với tôi, tôi không muốn mọi người đàm tiếu ảnh hưởng đến danh tiếng của em lẫn tôi.


Phương Triều Anh gật đầu rồi xụ mặt buồn bã, nhưng sau đó đột nhiên vẻ ra nụ cười dịu dàng, bàn tay đưa lên cẩn thận vuốt lại mái tóc, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Anh uống trà không? Tôi pha cho anh! ”

Doãn Đức Vịnh ngờ vực khó hiểu, ánh mắt dò xét thái độ hiện tại của Triều Anh, thực sự khác thường.
“ Tôi không! ”
“ Thế anh có muốn ăn thêm không? Tuy là tôi không giỏi việc nấu ăn, nhưng món cơ bản như mì gói thì có thể, rất OK! ”
Người ta thường nói ‘ con đường ngắn nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày ’, nhưng ngặt nổi Triều Anh cô dở việc nấu nướng, chắc phải dành thời gian đi học một khóa để ‘ cua ’ chồng.
Lúc này, Doãn Đức Vịnh ái ngại nhìn cô, cảm thấy khá lo lắng và sợ sệt trước sự thay đổi khác thường này, dè dặt trả lời:
“ Tôi không thích ăn mì gói.


Khuôn miệng của Phương Triều Anh cứng ngắc, nụ cười gượng gạo thấy rõ.
Doãn Đức Vịnh càng thêm hoang mang và ngơ ngác, nghĩ trong lòng:
Triều Anh đang bị gì sao...?
Chẳng lẽ bị bệnh gì đó?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận