Do phải sắp xếp quần áo, giày dép và vật dụng cá nhân nên buổi chiều Phương Triều Anh mới có dự định sẽ về nhà.
Lúc này, cô từ bồn tắm đứng dậy, cầm lấy vòi sen xả bọt trên cơ thể, đang ngâm nga một giai điệu hết sức yêu đời.
Xong xuôi, Triều Anh bước ra bên ngoài ý định lấy khăn lau người.
Thế nhưng, cùng lúc bỗng dưng điện thoại reo vang khiến cô có chút gấp gáp, phần lớn do khi nãy làm đỗ sữa tắm, kết cục hiện tại dẫm phải và trượt chân té ngã, nằm sõng soài dưới nền gạch.
“ A...á...!”
Trùng hợp, Doãn Đức Vịnh vừa từ phòng làm việc trở về phòng ngủ để tắm rửa thay đồ, chuẩn bị để đưa Triều Anh về nhà sau ngày kết hôn, mặc dù là ‘ hôn nhân hợp đồng ’ nhưng vẫn phải đúng phép tắc.
Thế là, Doãn Đức Vịnh cả kinh bởi tiếng hét thất thanh vang vọng của Triều Anh, bất động vài giây rồi vội vàng chạy đến phòng tắm, lập tức đưa tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
“ Triều Anh...Triều Anh...chuyện gì vậy...? ”
“ A...đau mông quá ~ ”
Nghe vậy, bàn tay của Doãn Đức Vịnh đặt lên tay gạt của ổ khóa và gạt xuống, cánh cửa sau đó lập tức được mở ra.
Kết cục, Phương Triều Anh la hét thất thanh hơn nữa, tức khắc che lại những vị trí nhạy cảm cần che.
“ Á...Doãn Đức Vịnh...biến thái...anh lợi dụng tôi...! ”
Doãn Đức Vịnh ngây người vài giây bởi thân thể trắng muốt như tuyết của Triều Anh, sau đó thức tỉnh luýnh quýnh xoay lưng, yết hầu bất giác nâng lên hạ xuống, cả người nóng ran thực sự mất bình tĩnh.
“ Tôi lo lắng sợ em té ngã đập đầu, lợi dụng cái gì chứ? Chắc tôi thèm nhìn em lắm...!”
Ừ, chắc chắn là không thèm!
Chẳng biết là có ‘ thèm ’ hay không, nhưng sao yếu hầu của Doãn Đức Vịnh cứ chuyển động liên tục, sắc mặt bối rối khôn nguôi.
“ Thế sao đột nhiên anh mở cửa xông vào? Đó không phải lợi dụng thì là gì chứ? Anh mau chóng đi ra và đóng cửa lại, nếu không tôi sẽ kiện anh đấy.
”
“ Muốn kiện thì em cứ kiện đi, tôi và em là vợ chồng hợp pháp đấy.
Vấn đề ở đây là tôi có lòng tốt sợ em bị chấn thương, nếu không thì dù em có tự nguyện dâng hiến cho tôi, tôi cũng chẳng thèm.
”
Rầm...
Vừa dứt câu, cánh cửa bị Doãn Đức Vịnh mạnh bạo đóng lại, có lẽ đã nổi giận khi ý tốt bị đối phương biến thành điều xấu.
Lúc này, Phương Triều Anh mới thở ra nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt sau đó lập tức méo mó và vặn vẹo cơ thể xuýt xoa vì đau đớn ở phần mông.
“ Tự nguyên dâng hiến cho anh hả? Doãn Đức Vịnh, anh nằm mơ đi! ”
Tuy nhiên, tình trạng của người ở bên ngoài cũng chẳng khá hơn.
Cơ thể đột nhiên muốn phát sốt, cứ nóng ran và rạo rực vô cùng khó chịu, bức bách tới mức phải chạy sang phòng làm việc chấn chỉnh lại bản thân.
...----------------...
Sau bốn ngày nghỉ phép, hôm nay Phương Triều Anh trở lại đi làm bình thường.
Việc cô và Doãn Đức Vịnh kết hôn, thực sự chấn động nơi đây khi cô gửi thiệp mời, căn bản chẳng ai ngờ đến chỉ duy nhất một người đồng nghiệp được biết trước đó vài tuần, chính là bạn gái của luật sư Thái - Thái Đằng, anh ấy là bạn thân của anh.
“ Xin chào.
”
“ Chị Doãn hôm nay đi làm lại rồi sao? ”
Phương Triều Anh vừa cười gượng vừa kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc, đưa mắt nhìn các anh chị đồng nghiệp, trả lời:
“ Mọi người đừng trêu em nữa mà~ ”
Lúc này, một chị đồng nghiệp lâu năm ở công ty kéo chiếc ghế đi đến ngồi cạnh Triều Anh, điệu dạng trông như lo lắng và có cả sự tò mò, e ngại lên tiếng:
“ Chị từng phỏng vấn luật sư Doãn vào giữa năm ngoái, đúng thật là rất xuất sắc, hai mươi bốn tuổi đã tốt nghiệp Tiến sĩ.
Thế nhưng, có thể thấy cậu ấy vô cùng hiếu thảo với mẹ mình, bảo ‘ mẹ là tất cả của tôi ’, mà một người đàn ông như thế thường thì...!”
Sắc mặt Trương Nguyệt thay đổi, khẽ cười ngượng nghịu nhìn Phương Triều Anh.
Dĩ nhiên, cô hiểu được ý của chị ấy, thậm chí biết rõ con người Doãn Đức Vịnh ra sao, bà Doãn vốn dĩ là đứng vị trí hàng đầu trong lòng anh và chắn chắn không một ai có thể thay thế.
“ Mẹ của anh ấy rất tốt và tâm lý, mọi người cứ yên tâm ạ.
”
“ Sở dĩ luật sư Doãn đồng ý kết hôn với Triều Anh của chúng ta là vì hiếu thảo với mẹ mình mà, căn bản trong lòng đã có người khác.
”
Hàn Tử Lộ cầm cốc cafe đi đến, lướt ngang qua bàn làm việc của Phương Triều Anh và dừng lại xoay đầu đối diện nhếch môi cười khẩy, cô ta chính là bạn gái của Thái Đằng.
“ Cô núp dưới gầm giường nhà tôi ư? ”
Hàn Tử Lộ nhướn mày thách thức, hỏi lại:
“ Nếu không phải thì cô và luật sư Doãn đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? ”
Phương Triều Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, cao ngạo đứng dậy khỏi ghế, cả người hừng hực cơn nóng khiến cho đồng nghiệp ai cũng lo sợ cả hai sẽ xảy ra xung đột.
Thế là, Trương Nguyệt kéo cô ra xa đứng giữa hai người, gấp gáp lên tiếng:
“ Tử Lộ, em thôi đi, dù thế nào thì đây cũng chuyện riêng tư của Triều Anh, em như thế là đã sai rồi đấy.
”
Vốn dĩ Phương Triều Anh đã có ân oán với Hàn Tử Lộ từ lúc học cấp ba, đúng là oan gia ngõ hẹp khi tốt nghiệp lại vào làm chung công ty và luôn luôn đối đầu với nhau trên mọi phương diện.
Lúc này, cô khoanh tay trước ngực, kiêu căng lên tiếng:
“ Tôi và chồng tôi quen nhau bao lâu tại sao phải báo cáo với cô? ”
“ Cô...!”.