Cuộc gọi kết thúc, chưa đầy ba mươi phút sau Doãn Đức Vịnh đã có mặt tại bệnh viện trong trạng thái vô cùng lo lắng và căng thẳng.
Nhìn thấy thế này, đồng nghiệp của Phương Triều Anh dường như khẳng định câu nói của Hàn Tử Lộ là sai sự thật, luật sư Doãn không phải vì chữ hiếu mà kết hôn.
“ Em là nữ hoàng té ngã hả? ”
Bốn người đồng nghiệp múm mím môi cười nhìn nhau, khoảnh khắc đó Triều Anh vô tình nhìn thấy và ngượng ngùng e thẹn, vẻ mặt như dỗi yêu ai đó rồi cúi mặt cất tiếng:
“ Nữ hoàng té ngã gì chứ? Anh có thôi đi không? ”
“ Thôi, thôi, chúng tôi xin phép đi trước, không muốn tối muộn thế này còn phải nhồi nhét cẩu lương của hai người đâu, xin phép! ”
Dứt câu, cả bốn người đều bỏ chạy khỏi phòng, để Phương Triều Anh xấu hổ đến đỏ mặt nhìn theo.
Sau đó, cô ngẩng lên nhìn Doãn Đức Vịnh, hậm hức lên tiếng:
“ Anh đến làm gì chứ? Tôi có thể tự về nhà được.
”
Khi nãy, mọi người đều bảo Triều Anh cô thông báo với Doãn Đức Vịnh anh, nhưng cô kiên quyết không đồng ý vì biết tình trạng của bản thân và sợ gây phiền phức đến anh, cổ chân có thể chỉ bị trật khớp không quá nghiêm trọng.
Lúc này, Doãn Đức Vịnh lùi ra xa giường bệnh hai bước, cao ngạo hai tay đút vào túi quần với sắc mặt như đang thách thức đối phương, nói:
“ Em đi trước đi.
”
Phương Triều Anh bậm môi, đay nghiến Doãn Đức Vịnh vô cùng, đáp lời:
“ Thế này sao đi được? Bác sĩ đã căn dặn hạn chế đi đứng, anh mau bảo y tá mang xe lăn đến.
”
“ Sao em bảo có thể tự về nhà được nhỉ? ”
Phương Triều Anh vùng vằng cả người, khó chịu vô cùng, cáu gắt lên tiếng:
“ Ý tôi là nếu anh không đến, tôi có thể nhờ anh chị đồng nghiệp đưa về mà chẳng phiền tới anh.
Bây giờ họ về hết rồi, tôi làm sao...!”
Phương Triều Anh chưa nói hết câu, Doãn Đức Vịnh đã đem túi thuốc bỏ vào trong túi xách của cô và cầm lên, sau đó khom người dứt khoát nhấc bổng cô trên tay mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của xe lăn, đôi chân rắc chắc từng bước vững vàng mãnh mẽ bước đi.
“ Ký vào giấy kết hôn thì tôi đã xác định tương lai.
”
Phòng tắm muốn vào cũng phải chờ, giường ngủ thì bị chia đôi, nhiều cái bất mãn vô cùng.
Khoảnh khắc này, nhịp tim của Triều Anh bất giác đập nhanh liên hồi, cảm xúc bỗng chốc hỗn loạn nhưng lại cảm thấy vui thích, chẳng biết đã xảy ra điều gì mà cô trở nên ngoan ngoãn phối hợp đến kỳ lạ.
“ Chưa được một tuần em té ngã ba lần, sau này mang thai thì phải làm sao? ”
Câu hỏi ấy, khiến cô gái trên tay trở nên ngại ngùng lúng túng, cơn đau dường như đã bị lãng quên không cần sử dụng đến thuốc.
“ Cũng không phải mang thai con của anh, anh chẳng cần phải lo...!”
Mặc dù Phương Triều Anh chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng Doãn Đức Vịnh có thể nghe được, khiến cho đôi chân của anh bất giác khựng lại đứng yên.
Triều Anh hắng giọng, lại hỏi:
“ Sao không đi? ”
Từ giây phút đó đến khi trở về, Doãn Đức Vịnh không nói một lời và cứ dùng hành động biểu đạt, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của một luật sư.
Việc Phương Triều Anh đến bệnh viện, Doãn Đức Vịnh cũng chẳng nói với bà Doãn, vốn dĩ khi nãy bà đã đi ngủ và anh không thông báo.
“ Cảm ơn! ”
“ Ừ, khi nào tắm xong gọi tôi, tôi ở bên ngoài.
”
Nói xong, Doãn Đức Vịnh lập tức quay lưng bước ra khỏi phòng tắm và đóng kín cửa lại.
Lúc này, Triều Anh mím môi khẽ cười nhìn theo phấn khích trong lòng, nhưng sau đó trở nên méo mó cùng bàn tay bấu víu vào phần đùi, sắc mặt trông vô cùng bất lực và nan giải.
Tắm xong thì cô lấy gì để mặc chứ?
“ Luật sư Doãn đẹp trai ơi~ ”
Đứng ở bên ngoài phòng tắm, Doãn Đức Vịnh chưa kịp mở xem điện thoại thì giọng nói của người bên trong đã truyền ra.
Anh xoay người sang, đưa tay gõ cửa hai cái, lên tiếng:
“ Chuyện gì nữa? ”
“ Anh lấy váy ngủ giúp tôi, tôi không thể đi được.
”
Doãn Đức Vịnh đưa tay xoa xoa ấn đường, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, sau đó chẳng nói một lời đi đến tủ quần áo lục lội tìm kiếm, cuối cùng quay lại gõ cửa thông báo rồi mở ra bước vào.
“ Váy này phải không? Để ở đâu? ”
Triều Anh gật đầu trả lời, chỉ tay vào bức tường gần đó, gồm có cả khăn bông nên sẽ thuận tiện hạn chế di chuyển.
Thế nhưng, đột nhiên da mặt của cô đỏ bừng như đang ở trong lò thiêu, ngại ngùng lí nhí hỏi:
“ Anh không lấy đồ ấy cho tôi sao? ”
Doãn Đức Vịnh cau mày như đang suy nghĩ, hỏi lại:
“ Đồ ấy? Là đồ gì? ”
“ Là đồ...!”
Khuôn mặt Phương Triều Anh nhăn nhó, dùng ánh mắt biểu đạt nhưng hàng lông mày của Doãn Đức Vịnh càng lúc càng chau chặt lại, sắc mặt cứ như sắp sửa nổi nóng.
Sau đó, Triều Anh lóe ra một ý tưởng, ngón tay vẽ một hình tam giác.
Quả nhiên, anh không có tính kiên nhẫn, lập tức nâng giọng cất lên:
“ Em nói nhiều lúc tôi còn chưa hiểu, ra dấu hiệu như thế làm sao hiểu được, em đừng kiểm tra sự thông minh của tôi.
”
Phương Triều Anh xấu hổ cúi mặt, khuôn miệng cứng ngắc nói trong cổ họng:
“ Là đồ lót í...!”
Không chỉ riêng Triều Anh cảm thấy xấu hổ, Doãn Đức Vịnh cũng ngượng ngùng không kém, hắng giọng một cái rồi hỏi:
“ Để chỗ nào? ”
“ Anh đỡ tôi ra đó đi, để tôi tự lấy.
”.