Và giờ đồng hồ trôi qua, chiếc máy bay chở theo Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan cuối cùng cũng đã hạ cánh tại sân bay vào lúc 5 giờ chiều.
Bước xuống sân bay, Nguyệt Hương Lan cùng anh đi đến một chiếc xe ô tô đã được gọi sẵn từ trước, trên xe là tài xế riêng của anh, đồng thời cũng là cậu trợ lý.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh sau khi xả hai người đã yên vị ở ghế sau của xe, bên ngoài vô vàn những chiếc xe bốn bánh thi nhau chạy trên đường, không khí thoáng mát khiến cô thấy rất thư giãn, ánh mắt nhìn mãi không rời thành phố vào ánh chiều tà.
“Công ty vẫn ổn chứ?”
Cao Anh Quân lên tiếng hỏi, anh đã đi một thời gian không dài nhưng công việc vẫn còn không ít, đối với khoảng thời gian anh bỏ bê, anh cũng lo lắng khá nhiều cho công ty.
"Mọi thứ vẫn ổn định, thưa sếp!’’
"Vậy thì tốt.’’
Cao Anh Quân gật đầu hài lòng rồi nhìn sang Nguyệt Hương Lan, thấy cô vẫn đang chìm đắm vào những phong cảnh đẹp mắt, anh cũng không muốn làm phiền, tay lấy điện thoại từ trong túi quần, anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mộng Lệ Hoa.
"Em kêu người giúp việc dọn dẹp đi, bọn anh sắp về đón rồi đấy.’’
Vì chỉ có mỗi vợ chồng Mộng Lệ Hoa là tin tưởng cô và không nghe theo lời nói của Dương Bạch Dao, trước khi đi anh cũng đã nhận được tin nhắn từ hai người họ, nhờ họ quan sát hai người Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy giúp.
Nhưng vẫn có một điều khiến anh thấy rất rối não và bực bội, là Dương Bạch Dao.
Cả hai vốn là bạn chơi thân từ nhỏ, chuyện gì cũng kể nhau nghe đến mức anh còn nghĩ anh đã hiểu rất nhiều về cô ta nhưng giờ nhìn lại anh lại thấy có rất nhiều chuyện không đúng.
Từ khi Nguyệt Hương Lan xuất hiện, Dương Bạch Dao cứ bám lấy anh không buông, nhiều lúc anh còn bắt gặp ánh mắt không mấy thiện ý của cô ta dành cho Nguyệt Hương Lan.
Nhưng vì là bạn thuở nhỏ, anh mong cô ta không phải người như vậy.
Sau khi, chiếc xe dừng lại trước cửa cổng, Cao Anh Quân cùng Nguyệt Hương Lan nhanh chóng đi vào trong, bên trong đã được người làm dọn dẹp sạch sẽ, phòng ốc cũng gọn gàng ngăn nắp, mệt mỏi, Cao Anh Quân liền nằm xuống giường rồi nhìn cô vẫn còn đang đứng.
"Em sao vậy?’’
‘‘Em đang suy nghĩ không biết có nên sang phòng ba mẹ ngay bây giờ không nữa.’’
Từ luvs bước xuống xe cô đã nhận được không ít ánh nhìn không ấy thiện cảm của mọi người trong gia đình, vậy nên cô rất do dự không biết có nên đi đến phòng ba mẹ anh ngay bây giờ đây không.
Cao Anh Quân nghe vậy thì cười nhẹ, anh tiến đến rồi ôm cô vào lòng mà nhẹ nhàng lên tiếng xoa dịu sự lo lắng trong lòng cô.
‘‘Anh nghĩ điều em nên làm bây giờ là thay đồ đi, đừng lo lắng về chuyện này nữa, khi tâm trạng em tốt hơn, anh sẽ cùng em sang nói chuyện với ba mẹ, như vậy cũng chưa muộn.’’
‘‘Nhưng…’’
‘‘Đừng nhưng nhị nữa, mau đi tắm đi nào, ngoan!’’
Biết cô định sẽ nói chuyện gì, Cao Anh Quân ngay lập tức ngắt lời, không để cho cô nói thêm lời nào mà anh liền đẩy nhẹ cô vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, nhẹ thở dài rồi ngồi xuống giường.
Trong phòng suy nghĩ chút gì đó rồi anh liền đứng dậy đi ra bên ngoài, tiến đến phòng làm việc riêng rồi đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, anh kéo ngăn tủ lấy trong số đống giấy trắng ra một tờ hợp đồng, bản hợp đồng vợ chồng mà anh và cô đã ký lúc trước vẫn được anh cất trong phòng làm việc riêng mà chưa hề mang về phòng.
Nhìn bản hợp đồng trên tay, anh nhớ lại lời mà Mộng Lệ Hoa đã nói qua điện thoại lúc trước, có lẽ đâu đó họ đã nhận ra điều khác thường của anh và cô nên mới nảy sinh nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng đặt nó vào lại ngăn kéo, trộn lẫn tờ hợp đồng vào đống giấy tờ khác rồi bước ra khỏi phòng, vừa hay lại bắt gặp Nguyệt Hương Lan đang âm thầm đi đến phòng ngủ của ba mẹ anh.
Thấy vậy, anh lặng lẽ đi theo sau.
Nguyệt Hương Lan do dự đứng trước cửa phòng một lúc lâu mà chưa dám bước vào trong, cánh cửa mở hé ra như đang hối thúc cô nhanh chóng bước vào, hít một hơi thật sâu, cô lấy hết tất cả dũng khí rồi gõ nhẹ vài cái rồi bước vào.
‘‘Ai vậy?’’
Cao phu nhân ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa thì quay sang nhìn, Nguyệt Hương Lan nhẹ nhàng đi vào trong, hai bàn tay đan vào nhau rồi lên tiếng.
"Dạ là con.’’
‘‘Con đến tìm ta có chuyện gì sao?’’
Cao phu nhân nhìn cô một cái rồi nhìn vào gương chỉnh trang lại đầu tóc, đôi mắt nhẹ liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô.
Nguyệt Hương Lan nghe bà hỏi thì cũng nhanh chóng lên tiếng trả lời, nét rụt rè, lo lắng giống y như lần đầu cô về nhà anh vậy.
"Con nghe anh Anh Quân nói, ở nhà đang hiểu lầm con một chuyện vậy nên con mới sang đây để nói chuyện với mẹ.
Chuyện về những bức ảnh đó, không giống như mọi người đã nghĩ đâu, con và những người trong đó chỉ là quan hệ bạn bè, làm ăn thôi ạ!’’
‘‘Con đang làm gì mà cần phải có người để hợp tác làm ăn?’’
Bà quay sang nhìn cô, chân không nhanh không chậm đi đến trước mặt cả, khuôn mặt tự như mẹ hiền hiện ra trước mắt cô, nghe bà hỏi.
Nguyệt Hương Lan nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng, vốn định sẽ giấu việc đi làm thêm nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác để giấu nữa, đành lên tiếng nói ra việc cô lén lút đi làm thêm.
“Dạ, con đi làm thêm ở một quán thịt nướng, hai người này đã giúp con có thêm công việc để làm trong những lúc con rảnh rỗi, mẹ đừng hiểu lầm quan hệ giữa bọn con, ngoài là làm ăn ra thì bọn con chỉ là bạn thôi ạ, com chưa từng làm con trai mẹ phải tổn thương…”
Nghe cô nói vậy, bà mỉm cười dịu hiền, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô rồi lên tiếng.
Thật ra trong lòng bà chưa bao giờ tin vào những điều đó, vì đã tiếp xúc với cô một thời gian và cũng nhìn ra cô là người rất hiền lành, những bức ảnh đó rất khó khiến bà tin tưởng.
‘‘Ta biết con không phải người như vậy mà, chỉ cần nhìn cách con đối với Anh Quân cũng cho bà biết, con yêu nó hay không rồi.’’
Giờ đây cô chủ động giải thích khiến bà rất vui.
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì mừng rỡ mà thở phào trong lòng, cứ nghĩ mọi chuyện đã đi quá xa mà cô không thể kiểm soát được nữa nhưng thật may mắn vì bà Cao vẫn tin tưởng.
Cao Anh Quân ở bên ngoài lặng lẽ quan sát, nhìn thấy hai người đã làm hòa với nhau anh rất yên tâm mà quay về phòng.
Mặc khác, Dương Bạch Dao đứng dưới nhà nhìn theo hành động của Cao Anh Quân, đôi bàn tay siết chặt khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đó, trong lòng vừa đau vừa tức giận vì chỉ khi anh ở cạnh Nguyệt Hương Lan thì anh mới lộ ra nụ cười đó.
Cô ta luôn muốn anh vui vẻ, tâm trạng lúc nào cũng thoải mái khi ở cạnh cô ta nhưng hết lần này đến lần khác, Cao Anh Quân lúc nào cũng nhắc đến Nguyệt Hương Lan.
Từ khi cô xuất hiện, anh như thay đổi hoàn toàn.
Khiến cô ta rất khó chịu mà không có nơi phát tiết, cơn ghen tức trong lòng chỉ càng ngày càng dâng lên không ngừng, đôi mắt đỏ hoe.
Dương Bạch Dao tự hứa với lòng.
“Là cô đã cướp cậu ấy khỏi tay tôi, nếu cô không xuất hiện thì cậu ấy giờ đã là của tôi, Nguyệt Hương Lan, tôi sẽ khiến cô phải cảm nhận được cảm giác bị mọi người ghét bỏ là gì!”
Càng nghĩ, đôi mắt cô ta lại càng đỏ hơn, những đường chỉ máu xuất hiện trong mắt kèm theo những giọt nước trong suốt trên đôi mi, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc trong phòng, Dương Bạch Dao lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mi.
Dương Bạch Dao bước chậm rãi trở về phòng, đôi mắt liếc nhìn căn phòng làm việc riêng của Cao Anh Quân mà lòng dâng lên một suy nghĩ chưa từng xuất hiện trong đầu cô, nhẹ gật đầu xem như đã nhớ tới căn phòng đó rồi bước vào phòng ngủ của mình..