Trưa ngày hôm đó, Cao Anh Quân đi xuống vườn hoa thì nhìn thấy Trương Trúc Hy cũng đang ở đó, bên cạnh là người giúp việc kia, bà ta khi nhìn thấy anh liền sợ hãi mà lùi lại sau lưng Trương Trúc Hy.
Cô ta khó hiểu nhìn bà rồi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mi nheo lại, cô ta lên tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, phiền bà đi nơi khác!"
"À..
được!"
Người giúp việc cũng không muốn nán lại quá lâu, nhìn khuôn mặt của anh lúc này lại khiến bà ta nhớ lại lúc sáng sớm, chưa gì đã bị ăn chửi, trưa mát nhưng anh lại nóng nảy vô cùng.
Trương Trúc Hy nhìn bộ dạng sợ sệt của bà ta mà nghi hoặc, trong đầu suy nghĩ một vô chuyện không đâu nhưng những suy nghĩ kỳ quái đã bị Cao Anh Quân đánh bay ra sau đầu.
Mạnh mẽ, anh lên tiếng, giọng nói nghiêm túc cất lên.
"Nguyệt Hương Lan đã làm gì cho mà cô lại bày trò hại cô ấy vậy?"
Trương Trúc Hy nghe xong liền kinh ngạc, cô ta còn chưa bày trò gì mà đã bị chính chủ lên tiếng nói trước, cười khẩy, cô ta đáp.
"Anh có ý gì thì nói rõ hơn đi, mập mờ quá tôi không hiểu được đâu!"
"Chuyện bản hợp đồng, là cô kêu người giúp việc kia tráo đổi đúng không?"
Cao Anh Quân cũng không muốn vòng vo nhiều lời, ngay sau khi câu nói của Trương Trúc Hy vừa dứt thì anh liền lên tiếng nói rõ hơn khiến Trương Trúc Hy phải cười chê.
Cô ta còn tưởng là chuyện gì quá đáng, nào ngờ cũng chỉ là một bản hợp đồng nhỏ nhoi mà lại khiến anh phải lên tiếng hỏi han cô ta vào một buổi trưa như vậy thì thật vinh dự, nhưng cô ta lại rất ghét cách nói chuyện của anh.
Môi nhếch mép cười, cô ta lên tiếng.
"Thì ra là chuyện này, tôi còn tưởng là chuyện gì sâu xa lắm cơ chứ!"
"Ý cô là gì?"
Cao Anh Quân khó hiểu khi nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Trương Trúc Hy, thường ngày nếu nói trúng tim đen thì cô ta đã nhảy dựng lên mà quát tháo, vậy mà lần này lại bình thường một cách kỳ lạ.
Trương Trúc Hy nhìn người đàn ông 'ngây thơ' khiến mặt mà lắc đầu.
Dương Bạch Dao là người làm ra tất cả mọi chuyện nhưng cuối cùng người hứng bom đạn lại là cô ta.
Cùng chung một chiếc thuyền nhưng có vẻ như Dương Bạch Dao lại thảnh thơi hơn rất nhiều nhưng dù vậy thì cô ta cũng không có ý phản bội, chỉ đáp lại vẻ nghi ngờ của anh bằng một câu không đầu không đuôi khiến anh rất khó hiểu.
"Giám đốc nhìn xa trông rộng, anh nên xem lại người bên cạnh mình đi.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như tia lửa đạn!"
Nói rồi cô ta có ý muốn rời đi nhưng bị anh kéo ngược lại, cổ tay bị siết chặt đến ửng đỏ, đau rát, Trương Trúc Hy mạnh mẽ hất tay anh ra khỏi cổ tay mình rồi trừng mắt nhìn anh.
"Cô nói rõ hơn đi, chưa nói xong đã định đi đâu?"
"Ngu ngốc! Anh không hiểu tôi nói gì sao, đừng cái gì cũng đến tìm tôi như vậy, anh nhìn xa quá rồi đó, nhìn gần hơn một chút đi!"
"Gần xa cái gì? Trước đó không phải cô hết lần này đến lần khác hãm hại vợ tôi sao? Giờ lại nói như người không can thiệp vậy."
Trương Trúc Hy như bùng nổ, Dương Bạch Dao làm nhưng cô ta lại phải gánh chịu cơn tức giận của Cao Anh Quân thay cho Dương Bạch Dao, với một người tính không chịu khuất phục và thua kém như Trương Trúc Hy, thật khó để cả hai có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng.
"Làm ơn đi, tôi không rảnh đến mức bày hết trò này đến trò khác đâu, nhìn xem kết quả tôi có được gì? Cũng chỉ toàn bị anh chửi oan.
Người làm thì anh không chửi, không hay cũng không biết còn tôi không làm cũng bị anh xem như có tội mà kéo vào tra hỏi như tù nhân, anh nên đeo kính vào để xem rõ hơn đi!"
Trương Trúc Hy tức giận mà nói một câu thật dài bày tỏ sự khó chịu của bản thân dành cho anh.
Nói rồi liền lập tức rời đi tránh để anh tìm cớ kéo lại nói chuyện, trưa mát mà cũng bị anh làm cho nóng nực.
Cao Anh Quân đứng ngơ ra khi bị Trương Trúc Hy nói như mắng người, trong đầu anh như búa bổ, vừa nhức lại vừa khó chịu.
"Nhìn gần hơn? Người bên cạnh?"
Chỉ vỏn vẹn sáu chữ nhưng lại khiến anh khó hiểu, khuôn mặt cau có, nhíu mày suy nghĩ kỹ hơn, xem xét lại những câu nói vừa rồi của Trương Trúc Hy.
Mặt khác, Trương Trúc Hy bị chửi oan thì rất tức giận, một mạch chạy đến trước cửa phòng của Dương Bạch Dao nhưng vừa muốn bước vào thì cánh cửa để bị khóa, gọi mãi cũng không thấy ai lên tiếng.
Khó chịu, cô ta vừa đi vừa lẩm bẩm chửi mắng cho qua cơn tức giận.
"Tên Anh Quân thối tha, tôi đã làm gì Nguyệt Hương Lan đâu mà chửi tôi như vậy chứ!"
"Dương Bạch Dao, tất cả là cô bày trò mà lại hại tôi bị một trận oan ức, tất cả tại cô!"
"Thật muốn về nhà mà, ở đây không có được thứ mình muốn còn bị chửi xối xả, tức gì đâu!"
"A!! Tức quá!!"
Trương Trúc Hy nhanh chóng chạy vào phòng mà la hét, cơn tức giận không biết trút vào đâu mà chỉ đành đánh vào gối bông cho đỡ tức, đánh đến lả người cũng không thấy đỡ tức mà chỉ thấy mệt người.
Mặt khác, Dương Bạch Dao ngồi trong một góc quán cà phê mà nhìn ngắm thành phố, đôi mắt đượm buồn thoáng qua, bài hát vu vơ vang lên trong quán, nhẹ nhàng khiến con người ta như chìm vào suy nghĩ mộng mơ của chính mình.
Nhưng Dương Bạch Dao lại không như thế, từ lúc nghe thấy câu nói của Cao Anh Quân thì lòng cô ta rất khó chịu, không biết anh nói như vậy là để cảnh cáo ai nhưng anh lại ra sức bảo vệ Nguyệt Hương Lan đến tim cô ta phải nhói lên.
Bản hợp đồng thì thành công tạo khoảng cách giữa mẹ chồng và nàng dâu nhưng Dương Bạch Dao có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Cao phu nhân đã mềm lòng rồi, bà ấy thật sự đã rất thương cô.
Ngay cả bà Trương là một người rất khó tính cũng chỉ im lặng ngay sau khi câu trả lời của Nguyệt Hương Lan vừa cất lên, dường như bà đã im lặng suốt cuộc gây gổ đó.
Còn về phần Cao Anh Quân thì anh đã khiến trái tim Dương Bạch Dao than khóc rất nhiều, nó nhói lên liên tục như có người đang bóp chặt lấy nó đến mức không thể nổi, một lúc lại đau lên vài cái như bị đánh vào tim.
Từ ngày hôm qua cô ta đã mang theo những giọt nước mắt ra bên ngoài mà không về nhà vì cô ta biết nếu về sẽ chẳng thể thấy cảnh gia đình coi thường hay khinh bỉ, chê bai Nguyệt Hương Lan, vì trong lòng tất cả bọn họ đã quý thương Nguyệt Hương Lan rất nhiều.
Đặc biệt là Cao Anh Quân, anh đã nói một câu như khẳng định tất cả, đánh chủ quyền Nguyệt Hương Lan như không ai có thể làm gì được cô cả, điều đó khiến Dương Bạch Dao rất buồn.
Làm sao có thể nhìn người mình yêu bảo vệ một người khác dù cho giữa hai người đó đã khiến bao người phải khóc.
Dương Bạch Dao cũng khó hiểu chính bản thân cô ta, rõ ràng là muốn buông tay nhưng lại không thể làm được, khi nhìn thấy chiếc vòng tay mà chính cô ta đã tặng cho anh thì lòng tự tin lại càng tăng lên như chắc chắn mình sẽ có được anh.
Nhưng bây giờ thì trong lòng cô ta lại thấy rất lo lắng và bất an, cô ta không dám quay về nhà dù một chút, cô ta sợ phải nhìn thấy hai người thân thiết, lòng tự tin giờ đây đã lo lắng.
"Chắc có lẽ phải ở thêm một ngày nữa rồi, ngoài đường thật khiến người khác thấy cô đơn.".