Kiều Tâm Vũ đang làm bánh hoa đào tươi cho Tịch Kỳ Phong, cô nghe tiếng chuông cửa nên đi ra mở cửa xem ai đến.
Kiều Tâm Vũ vừa mới mở cửa ra chưa kịp nói một lời nào thì Triệu Lệ Quỳnh đã xấn tới tát vào mặt cô một cái thật đau khiến một bên má của cô ửng đỏ lên.
Giọng của Triệu Lệ Quỳnh lớn tiếng vang lên “Tao yêu cầu mày phải lập tức đi bãi nại cho Nguyệt Dung ngay, con bé ở trong đó một ngày một đêm rồi làm sao mà nó chịu được từng đấy cực khổ chứ.”
Kiều Tâm Vũ có chút đau lòng khi Triệu Lệ Quỳnh vẫn vì đứa con gái đó mà ra tay đánh mình không chút thương tiếc, cô hít một hơi thật sâu rồi lấy lại bình tĩnh nhìn Triệu Lệ Quỳnh bằng đôi mắt trong veo không gợn sóng.
Giọng của Kiều Tâm Vũ nhàn nhạt vang lên “Kiều phu nhân muốn cứu con gái của mình thì nên đến sở cảnh sát nói chuyện với họ mới đúng, bà đến đây tìm tôi thì giải quyết được cái gì chứ?”
Triệu Lệ Quỳnh trừng mắt nhìn Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng “Tất cả đều tại mày mà ra hết mày mau đi rút đơn khởi kiện Nguyệt Dung ngay cho tao đi.”
Kiều Tâm Vũ nhún vai “Chắc Kiều phu nhân có nhầm lẫn gì rồi, người nộp đơn khởi kiện Kiều Nguyệt Dung không phải tôi mà là Hàn Tô Tô.”
“Chẳng phải tất cả những chuyện này đều do mày đứng phía sau giật dây Hàn Tô Tô làm như vậy hay sao hả?”
Kiều Tâm Vũ nhếch môi cười lạnh một cái “Nếu tôi thật sự đứng đằng sau chỉ dạy cho Hàn Tô Tô từng bước thì đã sao chứ? Nếu như cô ta không làm gì phạm tội thì sao người khác nắm được điểm yếu của cô ta chứ.
Kiều phu nhân có từng nghĩ qua lúc Tiểu Lê và Hàn Tô Tô bị bọn súc sinh kia bắt cóc có nguy cơ bị hủy hoại cuộc đời thì hai người đó có cảm giác gì hay không hả?”
Triệu Lệ Quỳnh cứng họng không thể cãi lại Kiều Tâm Vũ, qua vài giây bà ta đành xuống nước nhỏ năn nỉ “Dù sao thì Nguyệt Dung nó cũng là em của con mà Tâm Vũ, con không thể nào giơ cao đánh khẽ giúp em con vượt qua lần này hay sao hả?”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền cảm thấy rất là tức cười lên tiếng “Kiều phu nhân à, trí nhớ của bà hình như dạo này không được tốt thì phải, năm xưa Kiều phu nhân đây chỉ sinh ra một đứa con gái chính là tôi đây là thôi, tôi lại không hề có em gái sinh đôi cho nên Kiều Nguyệt Dung và tôi không có bất cứ quan hệ nào cả, mà cho dù có đi chăng nữa tôi cũng không thể chấp nhận được hành động vô nhân đạo, mất nhân tính của cô ta cả.”
Bên phía Kiều Trí Tề thì Kiều Trạch Khương đã bất lực rồi, tất cả những vấn đề liên quan đến Kiều Nguyệt Dung ông ta không bao giờ ra mặt cả, huống hồ lần này chứng cứ cô ta phạm tội rành rành không thể chối cãi được.
Chiều nay Kiều Trạch Khương đã bị chửi một trận té tát rồi bị Kiều Trí Tề đuổi về, hiện tại chỉ có Kiều Tâm Vũ ngừng tay thì cô ta mới có một con đường sống mà thôi nên Triệu Lệ Quỳnh hạ mình xuống nước nhỏ lên tiếng năn nỉ Kiều Tâm Vũ.
“Mẹ biết là bao nhiêu năm nay con không ưa Nguyệt Dung nhưng mà con bé rất đáng thương, khó khăn lắm nó mới đạt được vị trí nhất định trong giới giải trí vì vậy mẹ xin con hãy mở lòng từ bi tha cho nó lần này đi mà Tâm Vũ, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà con.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy thì lại nhếch môi mỉm cười đầy chăm chọc “Hay cho ba chữ “người một nhà”, năm năm trước các người có từng coi tôi là người một nhà không hả? Lúc nó hãm hại tôi khiến tôi mất hết thanh danh, nó giết chết con của tôi rồi tìm cách tống cổ tôi đến nơi nguy hiểm nhất thế giới nó đâu có chút tình người nào.
Có trách thì trách bản nó tự gây nghiệt thì tự bản thân chịu trách nhiệm, thay vì bà đứng đây cầu xin tôi thì nên về dạy lại đứa con gái yêu quý của bà có lẽ sẽ tốt hơn đó Kiều phu nhân à.”
Triệu Lệ Quỳnh cau mày tỏ vẻ không vui nhưng đang trong tình thế đi cầu xin Kiều Tâm Vũ giúp đỡ nên vẫn cố gắng giữ giọng điệu hoàn hoãn “Năm đó con tự mình gây ra họa sao có thể đổ hết lỗi cho Nguyệt Dung được, chuyện con sảy thai là do con sơ ý nhưng mà mẹ thấy như thế lại tốt cho con hơn nếu đứa bé đó còn thì tương lai của con sẽ mất hết.”
Nhắc đến nỗi đau mất con đáy lòng của Kiều Tâm Vũ lại dâng lên một sự oán giận tột cùng, ánh mắt cô nhìn Triệu Lệ Quỳnh trở nên đầy căm hận vì cô cho rằng cha mẹ mình và Kiều Nguyệt Dung là cùng một giuộc muốn giết chết con của mình nên bắt ép mình phải uống thuốc phá thai.
“Kiều phu nhân à, bà cũng y như nó, tất cả các người đều là một lũ sát nhân nhưng cứ mở miệng ra là nhân từ đức độ, lúc nào cũng nói muốn tốt cho tôi nhưng lại hại tôi thê thảm sống không bằng chết.”
Triệu Lệ Quỳnh thở dài “Mọi chuyện dù sao cũng đã qua hết rồi con hãy để nó chôn vùi cùng với quá khứ đi tại sao cứ phải làm mọi chuyện phức tạp lên vậy hả Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ nhìn Triệu Lệ Quỳnh bằng mắt ánh mắt tuyệt vọng giọng cô cũng nghèn nghẹn vang lên “Kiều phu nhân đây mãi mãi không thể nào hiểu được cảm giác bị hãm hại hủy hoại mất đời con gái của tôi lúc đó, bà chẳng hiểu được cảm giác đau đớn tột cùng khi tôi nhìn thấy con của mình bị hại chết ngay trước mắt mà không thể làm gì để cứu lấy nó, bà mãi mãi kkhông bao giờ biết được cảm giác lo sợ khi bị vứt ở một thành phố xa lạ người ta nói gì tôi nghe đều không thể hiểu.
Tất cả những gì Kiều Nguyệt Dung gây ra trong cuộc đời của tôi thì tôi nhất định bắt nó phải trả lại gấp trăm lần, nó thích nổi tiếng như thế thì tôi đã làm cho nó nổi tiếng nhất cả nước rồi đó bà còn muốn gì nữa hả?”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì liền tức giận trừng mắt nhìn Kiều Tâm Vũ “Mày càng ngày càng giỏi rồi, mày đúng là nhẫn tâm tàn độc mà, tao giá như tao chưa từng sinh ra một đứa con gái khốn nạn như mày.”
Kiều Tâm Vũ cũng không nhân nhượng nữa mà ngẩng đầu nhìn Triệu Lệ Quỳnh bằng ánh mắt đỏ hoe “Kiều phu nhân à, đúng là bà có công sinh ra tôi đó nhưng mà trong suốt 18 năm tôi ở cô nhi viện bà chưa từng nuôi dưỡng tôi ngày nào, chưa từng dạy dỗ tôi bất cứ cái gì hết.
Ngày tôi đường đường chính chính trở về Kiều gia với danh phận là đại tiểu thư thì chính bà đã ruồng rẫy tôi mà bà lại quên mất tôi chính là đứa con gái mà đứt ruột sinh ra.
Bà lúc nào cũng đứng về phía đứa con gái không cùng huyết thống đó, lúc nào cũng sợ nó buồn, sợ nó tổn thương nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của đứa con gái ruột lần nào hết.
Từ lúc hai người đồng ý với con khốn đó bắt nhau hại chết con tôi và ép buộc tôi phải gả cho Tịch Kỳ Phong của Tịch gia với nghi lễ như minh hôn thì tôi và các người đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi, đừng đem tình thân ra đây mà nói với tôi bởi vì tôi và các người không còn bất cứ quan hệ nào nữa cả.
Mời bà về cho.”
Kiều Tâm Vũ nói xong liền dứt khoát đi vào nhà đóng cửa lại không cho Triệu Lệ Quỳnh có thêm bất kỳ cơ hội nói câu nào nữa.
Tịch Kỳ Phong đứng ở cửa sổ trên lầu nãy giờ nhìn thấy hết toàn bộ sự việc diễn ra giữa Kiều Tâm Vũ và Triệu Lệ Quỳnh nên lúc cô vừa đẩy cửa đi vào nhà thì anh đã ôm lấy cô vào lòng thái độ ôn nhu thể hiện sự yêu thương vô hạn.
“Em không sao chứ? Có cần anh cho người dạy bà ấy một bài học không hả?”
Ánh mắt của Kiều Tâm Vũ toát lên sự do dự rồi lên tiếng” Đừng, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của em, xem như là kiếp trước em mắc nợ bà ấy cái tát này nên bây giờ phải trả đi, em không muốn dây dưa gì với họ nữa hết em mệt mỏi lắm rồi em chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường vui vẻ mà thôi.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Được anh sẽ làm theo ý em muốn.”
Vụ án của Kiều Nguyệt Dung cứ tưởng là vào thế đã rồi, ai ngờ là Kiều Trạch Khương lại nhớ ra có quen biết với chánh án của tòa án tại Nam Giang nên đã nhờ ông ta giúp đỡ.
Phiên tòa xét xử diễn ra gây ức chế cho tất cả những người tham dự, hành vi của Kiều Nguyệt Dung rõ ràng là phạm tội nhưng chánh án lại nói rằng không gây ra thiệt hại gì về người và tài sản hết nên chỉ phạt tù treo 3 tháng, cô ta vẫn được tại ngoại mà không bị bắt giam.
Về phần của Lãnh Trí và đồng bọn trước đây bọn chúng đã gây ra một số chuyện phạm pháp nên bị xét xử kêu án tùy theo mức độ phạm tội.
Tô Cẩn cũng tham gia phiên tòa xét xử Kiều Nguyệt Dung lúc đi ra anh câm phẫn lên tiếng “Cmn, thằng cha ngồi trên bàn chánh án phải là chánh án thật không vậy? Con khốn đó phạm tội rành rành mà xét xử như quần què vậy.”
Kiều Nguyệt Dung cũng vừa đi ra cô ta nghe vậy liền lên tiếng đáp trả “Tôi thấy chánh án xét xử rất công minh tôi vốn không có làm sai cả.”
Hàn Tô Tô trừng mắt tức giận “Cô thoát được vụ này là vì Kiều lão gia có quen biết với bên tòa án thôi, cô đừng có nói mình vô tội nếu vô tội thì chánh án cũng xử cô trắng án rồi mắc mớ gì phải chịu 3 tháng tù treo.”
Tiểu Lê cũng câm phẫn lên tiếng “Tô Tô nói đúng đó, cô đúng là xấu xa độc ác mà.”
Kiều Nguyệt Dung không thèm đếm xỉa tới Hà Tô Tô và Tiểu Lê mà nhìn qua Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong rồi đắc ý lên tiếng “Các người cũng mất nhiều công sức rồi nhưng đáng tiếc là không thể tống tôi vào tù dễ dàng như vậy đâu, nào là bắt tay hãm hại tôi tại họp báo, nào là thông báo không cho luật sư nào bào chữa cho tôi, đến cuối cùng tôi vẫn thắng rồi đấy còn chiêu gì nữa thì tung ra hết đi.”