Hôn Nhân Hợp Đồng FULL


(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 16
– Chín giờ sáng mai có một hội nghị về sản phẩm mới ra mắt thị trường của công ty, ba rưỡi chiều có cuộc gặp mặt nói chuyện với Tổng giám đốc Diêu của công ty game Thịnh Thế ạ.
Trong phòng làm việc, Tiểu Trần đang báo lịch trình công việc ngày mai, Hách Liên Tình nghe xong thì gật đầu:
– Đi chuẩn bị đi.
– Vâng.
Tiểu Trần gật đầu, đang chuẩn bị đi thì Hách Liên Tình đột nhiên gọi lại:
– Chờ đã.
– Boss, còn có việc gì ạ?
Tiểu Trần hỏi.
– Tôi nhớ chị gái cậu là bác sĩ?
– À vâng, đi làm ở viện trung y ạ.
Hách Liên Tình nghĩ một lát rồi nói:
– Cậu giúp tôi một việc, hỏi chị cậu giúp tôi xem người có bệnh dạ dày phải chăm sóc thế nào, cùng với mùa đông bị đau khớp ngón tay thì phải chú ý gì.
– Là ông cụ ạ? Hay em bảo chị em dành thời gian xem cho ông cụ.
Tiểu Trần hỏi nhưng vẫn hơi nghi hoặc, cậu nhớ rõ là thân thể ông cụ rất tốt, chả có bệnh gì cả.
– Không phải, là bà chủ của cậu đấy.
Bà chủ.
Tiểu Trần sửng sốt một lát mới nhớ ra Hách Liên Tình đang nhắc đến người thanh niên lần trước mình tới đưa cơm.
– Để em hỏi luôn, còn chuyện gì không ạ?
Tiểu Trần rút di động ra.
– Hai việc đó thôi, cậu hỏi cẩn thận giúp tôi, ẩm thực và…
Hách Liên Tình dừng một chút, thấy mình tự hỏi vẫn hơn nên nói:
– Thôi, để tôi tới hỏi, cậu đánh tiếng giúp tôi.
– Vâng, boss.
Tiểu Trần nói xong thì gọi cho chị, nói rõ lí do rồi đưa điện thoại cho Hách Liên Tình.
Anh cẩn thận nói về tình huống của Hàn Dạng, lúc nghe ý kiến đối phương còn cẩn thận ghi lại.

Anh hỏi rất tỉ mỉ, một số thói quen nhỏ và đồ ăn yêu thích của Hàn Dạng anh cũng nói tới, bảo đảm mình sẽ nhận được phương án giải quyết tốt nhất.
Tiểu Trần nhìn, nội tâm là một đống dấu chấm than: Boss đừng dịu dàng quá!!! Khác hẳn so với hình tượng cao cao tại thượng thường ngày!!! Đây rõ ràng là người đàn ông tốt hai mươi tư chữ hiếu!!! Tương phản quá lớn thật đáng sợ!!!

Nghe tư vấn xong, Hách Liên Tình trả điện thoại cho Tiểu Trần, cầm áo khoác nói với cậu:
– Tôi nhờ chị cậu chuẩn bị giúp vài nguyên liệu nấu dược thiện, tối nay cô ấy sẽ mang về, mai cậu mang tới giúp tôi.
– Không thành vấn đề ạ!
Tiểu Trần gật đầu, sếp nói gì thì là cái đó.
– Tiền thưởng tháng này gấp đôi!
Hách Liên Tình bỏ lại câu này rồi vào phòng làm việc.
– !!!
Mắt Tiểu Trần sáng ngời, tiền thưởng gấp đôi! Trời ạ! Đây chính là trúng thưởng!
Cảm tạ boss phu nhân! Tiểu Trần kêu một tiếng rồi thẳng lưng tiếp tục làm việc.
Hách Liên Tình ra khỏi công ty thì về nhà chính luôn.
Hai vợ chồng Hách Liên Thừa và ông cụ vừa đi du lịch hai ngày trước, ở nhà chỉ có quản gia và giúp việc.
– Cậu chủ, cậu về ăn cơm à? Cậu Hàn Dạng không về với cậu sao?
Quản gia hỏi.
– Không ăn cơm, Hàn Dạng ở nhà.
Hách Liên Tình xua tay.
– Thím Chu có đây không ạ?
Thím Chu là đầu bếp của nhà Hách Liên, đã ở đây hơn hai mươi năm.
– Ở sân sau ấy, để chú gọi.
Quản gia sai người đi gọi thím Chu.
Thím Chu đến, Hách Liên Tình nói lí do mình về đây.

Thím nói:
– Nấu canh à, cái này dễ thôi, cậu chủ cứ lên lầu chờ, thím nấu xong rồi sẽ chuẩn bị cho cậu với cậu Hàn Dạng.
– Không phải nấu xong.
Hách Liên Tình ngừng một lát:
– Là dạy cháu nấu.
Anh không thể ngày nào cũng về nhà nhờ thím Chu nấu canh, cứ học rồi tự nấu là được.
Nhưng lời này vừa nói xong, thím Chu choáng váng, ngay cả ông quản gia già bên cạnh cũng choáng, cả hai người đều nhìn anh lom lom.
Hách Liên Tình bị hai người chăm sóc mình từ nhỏ nhìn bằng ánh mắt như thế thì mất tự nhiên, ho khan:
– Cứ dạy cháu là được rồi.
Thím Chu như hiểu ra điều gì đó, gật đầu:
– Được được, đến đây nào, nói cho thím xem muốn nấu canh gì?

– Trần bì với xương, trong nhà có nguyên liệu không ạ?
– Có! Muốn nấu gì cứ nói!
Hai người vừa nói vừa đi vào bếp, quản gia nhìn bóng lưng họ, gật đầu:
– Cậu chủ trưởng thành rồi.
Đại gia Hách Liên Tình đã trưởng thành vốn cho là nấu một bát canh thôi, sẽ chẳng mất thời gian với công sức gì mấy, chẳng ngờ đến lúc tự động tay làm mới nhận ra có nhiều nguyên liệu cũng như trình tự rườm rà đến thế.
Chờ cho nồi canh đun xong, Hàn Dạng cũng sắp đến giờ tan học.
Dạo này chỉ cần có thời gian là Hách Liên Tình sẽ đón Hàn Dạng về, nhưng bây giờ có canh phải nấu, anh nhìn đồng hồ, ra ngoài gọi điện cho cậu.
Lúc có điện thoại, Hàn Dạng vẫn đang học, màn hình di động sáng lên ba chữ “Tình Cách Cách”.
– Tình Cách Cách?
Lớp trưởng bên cạnh vừa lúc trông thấy cái tên này:
– Cái tên trâu bò! Cách Cách cát tường!
Hàn Dạng cười, cầm điện thoại, khom lưng rón rén ra cửa sau, đến bên ngoài nghe điện thoại.
Hàn Dạng đi tới hành lang nhỏ cạnh lớp học thì nghe điện thoại:
– Sao thế? Anh tan ca chưa?
– Chưa, có chút việc nên không đón em được.
– À, không sao, em tự về là được rồi.
Hàn Dạng đá viên đá dưới chân:
– Tối anh có về ăn cơm không?
– Tôi tiện đường về nhà chính, sẽ mang đồ ăn về, không cần nấu.
– Được, thế bao giờ anh về?
– Muốn tôi về đến thế hả?
– Em chỉ muốn ăn cơm thôi.
Hàn Dạng cười.
– Em là thùng cơm à?
Hách Liên Tình bày tỏ thái độ bất mãn với kiểu “Chồng cũng không bằng bát cơm” này của cậu.
– Thế anh đừng về.
Hàn Dạng cãi.
– Gan em giờ to ra gớm.
– Cũng tàm tạm.
Hai người đăng kí cũng đã hơn nửa tháng, qua những ngày ở chung này, cậu đã nắm bắt được khá rõ tính cách của Hách Liên Tình, dù là độc miệng nhưng anh rất mềm lòng.

– Được rồi, tối về giải quyết em.
Hách Liên Tình cười lạnh.
Anh nói xong thì cúp máy, Hàn Dạng bất đắc dĩ nói:
– Thật xấu tính.
Nhưng cậu không khỏi nở một nụ cười, cảm thấy khó có thể tin mình lại ở chung được với anh.

Cười xong thì nhớ đến câu cuối cùng của anh, cậu tắt cười luôn.
Về phòng học, Hàn Dạng vừa ngồi xuống thì trưởng phòng kí túc đã sán lại:
– Điện thoại của ai, vui thế kia.
– Hở? Nhìn tao vui lắm à?
Hàn Dạng sờ mặt.
– Em dâu hả? Chậc chậc! Nhìn cái mặt trái tim hồng bay bay kìa.
Lão tứ trong kí túc nói.
– Chúng mày quá khoa trương rồi.
Em dâu? Hách Liên Tình?
Nếu Tình Cách Cách biết người ta gọi mình thế, chắc sắc mặt phải thối đến tận trời nhỉ?
Trưởng phòng kí túc lắc đầu:
– Cười *** như thế mà, IQ của người đang yêu quả là đáng quan ngại! Ngay tên cũng phải đặt nickname, lại còn Tình Cách Cách, hừ, muốn làm phò mã đây mà!
– Cưng ơi! Những con cẩu độc thân như chúng ta không hiểu đâu.
Lão tứ lại nói.
Hàn Dạng chỉ cười, cậu không biết mình với Hách Liên Tình có được tính là đang yêu không.

Thực ra họ ở chung vẫn thế, Hách Liên Tình ngày ngày đưa đón cậu đi học, chiều cùng nhau mua thức ăn về nấu cơm, cậu xào rau, Hách Liên Tình phụ trách rửa rau, ăn xong thì cùng chơi game, xem phim, hoặc làm vài chuyện xấu hổ một chút.
Nghĩ đến đây, hai tai cậu nóng bừng, Hàn Dạng liền dùng tóc che đi chỗ hôm qua Hách Liên Tình lưu dấu lại.
Hàn Dạng về tới nhà vẫn chưa thấy Hách Liên Tình, nhàn rỗi nên cậu mở máy ra kiểm tra công việc.

Đến lúc cậu cảm thấy ổn thì Hách Liên Tình cũng về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Dạng đặt máy xuống, ra ngoài.

Tới cửa thì thấy Hách Liên Tình xách một cặp ***g to đựng thức ăn, cậu vội vàng đi qua đỡ lấy.
– Sao nặng thế?
Hàn Dạng hỏi.
– Ở trong có canh.
Hách Liên Tình thay giày.
Anh mang một món canh và ba món đồ ăn về, Hàn Dạng bỏ cơm và canh ra.
– Sao còn mang cả canh về?
– Tiện thể.

– Trần bì với xương à?
Hàn Dạng dùng muôi khuấy canh.
– Ừ, thử xem.
Hàn Dạng thử một ngụm.

Hách Liên Tình hỏi:
– Thế nào?
Hàn Dạng uống thêm mấy ngụm, xác định lại vị rồi hỏi:
– Thím Chu hôm nay nghỉ à?
– Thím Chu nghỉ, đầu bếp khác nấu.
– Thảo nào vị là lạ.
Hàn Dạng gật đầu.
– Thế đừng uống.
Hách Liên Tình đen mặt.
– Hả? Không cần thế đâu, chỉ là vị không giống, không ngon như thím Chu nấu thôi.
Hàn Dạng cười, lại uống thêm:
– Nhưng cũng ngon, anh uống đi.
Hách Liên Tình hừ một tiếng rồi tự uống một ngụm.
Vị rõ ràng là ngon mà! Cái miệng kén ăn thế, mai ông đây không nấu cho em nữa.
Hách Liên Tình lặng lẽ uống xong canh của mình.
Đêm đó, Hách Liên Tình đại gia xử lí Hàn Tiểu Dạng kén chọn một phen, cho đến khi cậu thở hồng hộc mới buông ra, lại đánh mông cậu mấy cái, hung dữ nói:
– Sớm muộn cũng làm em!
Nói xong rồi vào phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước rất nhanh.
Bị đánh mông, Hàn Dạng vùi mặt vào gối, xấu hổ và giận dữ chết đi được, hơn hai mươi còn bị đánh đòn! Hách Liên Tình quá vô sỉ!
Cọ cọ gối đầu xong, cậu ngẩng đầu, đưa tay sờ mông, liếc nhìn phòng tắm rồi đập gối của Hách Liên Tình vài cái cho hả giận.
Sau khi hai người kết hôn rồi xác định quan hệ yêu đương, Hách Liên Tình như con ma cuồng hôn, ở nhà chỉ cần không có việc là đè cậu ra hôn, đôi khi chân cũng không tha, trên người cậu lúc nào cũng có dấu hôn chưa tan.
Nhưng dù thế thì hai người vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, cũng như ban nãy, cậu cảm nhận được Hách Liên Tình có phản ứng, còn là phản ứng mạnh, tuy nhiên anh không làm gì cả, chỉ đi tắm thôi.
Kì thật không chỉ có anh, Hàn Dạng cũng có phản ứng.
Khẽ liếc nơi đã ngẩng đầu, Hàn Dạng lại đập gối của Hách Liên Tình mấy cái để biểu thị bất mãn với hành vi châm lửa rồi không chịu trách nhiệm của anh.
Hách Liên Tình tắm xong, ra ngoài thì thấy Hàn Dạng đã ngủ.
Anh vén chăn chui vào, vì vừa tắm nước lạnh nên người còn có hơi nước lạnh lẽo, anh nằm cho ấm người rồi mới ôm lấy Hàn Dạng.
Cùng ngủ đã lâu, cậu cũng quen với ngực anh, khi anh ôm lấy cậu, cậu lập tức rúc vào theo bản năng.
Hách Liên Tình hôn lên tai cậu rồi tắt đèn bàn.
Ngủ ngon, cá khô bé nhỏ.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận