(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 25
Nghe nói mấy người Mạc Tố Á muốn đến đón năm mới cùng họ, Hàn Dạng lo lắng đến mức tim nhảy ra ngoài, cậu thấy lần này cậu còn hồi hộp hơn cả lần đầu ra mắt nhà Hách Liên, nhưng không giống với lần trước chỉ có hồi hộp không, lần này phần kích động nhiều hơn!
– Thật sao?
Hàn Dạng không dám tin, cậu kéo tay áo Hách Liên Tình, không ngừng hỏi:
– Mọi người thật sự sẽ đến sao? Anh không lừa em chứ? Thế ông thì sao? Có cùng đi không?
– Tất nhiên là đi cùng rồi.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, nhéo mặt cậu:
– Nói không ngừng lại để thở à? Chẳng phải em muốn cùng đón năm mới với mọi người sao? Thỏa mãn em.
– Nhưng mà, nhưng mà…
Hàn Dạng nói năng lộn xộn, cậu nắm tay anh, từ lỏng đến siết chặt:
– Nhưng mà xa như thế, lại lạnh như vậy, bọn họ làm sao… làm sao…
– Làm sao làm sao làm sao.
Hách Liên tình ngắt lời cậu, khinh bỉ:
– Cứ để em làm sao hai lần là tôi cũng nói lắp, xin em thương xót, nói ít một tí.
Lúc này, Hàn Dạng hoàn toàn không thèm để ý đến lời anh, cậu thấy đầu óc mình rối loạn, nhìn anh lom lom, mãi đến khi không chịu nổi nữa, anh mới đầu hàng:
– Anh nói với cả nhà là ông nội em đã biết chuyện chúng ta, cũng có ý để hai bên gia đình gặp mặt.
Mọi người nghĩ cải lương không bằng bạo lực, vậy là quyết định cùng đón năm mới luôn, hai nhà đoàn viên, hiểu chưa?
Hàn Dạng gật rồi lại lắc, hiểu thì hiểu nhưng cậu vẫn giật mình! Đương nhiên phần nhiều là cảm động và kích động.
Bọn họ đi xa như vậy để cùng đón năm mới với mình, đây quả là điều cậu không dám mơ!
Thấy vẻ mặt cậu ngơ ra, Hách Liên Tình xoa đầu cậu với thái độ không dịu dàng lắm:
– Đừng có làm ra vẻ muốn khóc lên như thế, đồ quỷ khóc nhè.
– Em đâu có thế.
Hàn Dạng cãi lại nhưng giọng nói vẫn có chút khác với bình thường.
Hách Liên Tình ôm cậu, nói:
– Ông bảo để ông em đón Tết một mình thì sợ ông em không quen, lúc còn trẻ ông bôn ba cũng quen rồi, đi xa một chuyến không phải vấn đề gì.
– Nhưng như thế thật là vất vả cho mọi người, hơn nữa còn đang mùa đông.
Hàn Dạng thật sự không nỡ.
– Mùa đông năm ngoái ông còn nhất định đòi đi núi Bắc Tề ngắm tuyết, chưa chắc em đã leo núi nhanh bằng ông đâu.
Hách Liên Tình thản nhiên.
– …
Hàn Dạng lựa chọn im lặng, cậu thật sự không trèo nổi.
Khiến cậu bất ngờ chính là ông nội cũng biết chuyện mọi người đến đây.
Hóa ra hôm trước Hách Liên Tình đã đánh tiếng với ông rồi, chỉ là hai người đều giấu cậu thôi.
Ngoài Tình cách cách thì làm gì còn ai thích biểu cảm bị giấu rồi sợ hết hồn của Hàn Dạng nữa.
Buổi chiều, hai người đến trạm xe ở thị trấn để đón mọi người.
Hàn Dạng vừa thấy ông đã chạy tới ôm, ông lão bị ôm thì ngạc nhiên lắm, ông nhìn về phía Hách Liên Tình, anh nhún vai, làm bộ lau nước mắt.
Ông lão lập tức hiểu ngay, ông vỗ lưng cậu, cười:
– Sao lại như đứa trẻ con thế này?
Hàn Dạng buông ông ra, hướng về phía Mạc Tố Á và Hách Liên Thừa:
– Dì Tố, chú Thừa.
– Ừ.
Mạc Tố Á cười lên tiếng, Hách Liên Thừa cũng gật đầu.
Nhà Hàn Dạng có hai phòng, một phòng khách và một nhà cấp bốn nhỏ, không thể chứa nhiều người như vậy, Hàn Dạng cũng không tiện để họ ở trong phòng đơn sơ nên tìm một nhà nghỉ sạch sẽ, thoáng mát rồi thuê phòng cho họ.
Ăn cơm với mọi người xong, Hách Liên Tình và Hàn Dạng liền tiễn họ về nhà nghỉ, lặn lội đường xa nên ai cũng mệt.
– Dì Tố, mọi người vất vả rồi, thật đấy ạ.
Trước khi đi, mắt Hàn Dạng đỏ hoe, nói với Mạc Tố Á như vậy.
– Đều là người nhà, không nói mấy cái đó, chỉ mong không quấy rầy con với ông con.
Mạc Tố Á cưng chiều nói.
– Không quấy rầy gì cả, ông vui lắm, ông nói nhiều người mới náo nhiệt, dì đừng nghĩ nhiều.
Hàn Dạng vội lắc đầu.
– Vậy là tốt rồi, không còn sớm nữa, mau về đi.
Mạc Tố Á vỗ vỗ vai cậu.
– Mai bọn con tới đón mọi người.
Hàn Dạng nói.
Đến đêm, Hàn Dạng không ngủ được, cậu ôm cổ Hách Liên Tình mà hôn, kích động nói:
– Anh biết không, chưa bao giờ nhà em có nhiều người cùng đón giao thừa như vậy, vừa nghĩ tới chuyện ngày mai mọi người cùng ăn cơm tất niên là em đã mừng chết được rồi.
– Niềm vui của em chỉ đáng từng đấy phần thưởng thôi à?
Hách Liên Tình nhướn mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên lưng cậu.
Hàn Dạng suy nghĩ, cậu thấy mình nên thưởng lớn cho Tình cách cách.
Vậy là cậu cắn lỗ tai anh, thì thầm một câu.
Ngón tay Hách Liên Tình dừng lại, đổi thành mạnh bạo sờ soạng mông cậu, nói nhỏ:
– Đây là em nói, về nhà cũng đừng khóc xin tha.
Mỗi lần anh nhỏ giọng nói đều sẽ mang theo chút khàn khàn rất gợi cảm, thật sự là trêu ghẹo lòng người.
Hàn Dạng đỏ mặt, thuận theo anh:
– Tùy anh hết.
Câu này khiến bụng dưới anh nóng lên, bàn tay to nhấn cậu áp vào bụng mình, sau đó kéo cái quần vướng víu của cậu xuống, ngón tay nhanh chóng chui vào.
Hàn Dạng rụt cổ lại, cậu bị anh làm cho nóng lên, giữa hai chân cũng cứng rắn nhưng sợ ông nghe thấy tiếng, cậu chỉ có thể cắn răng để không phát ra âm thanh.
Hách Liên Tình cầm của hai người một chỗ, ma sát, trong lòng bàn tay dính dấp.
Hàn Dạng tựa vào anh, thở gấp.
Anh dùng khăn giấy giúp cậu lau khô, ra ngoài rửa tay rồi ôm cậu vào lòng.
– Thu chút lãi trước đã, về nhà sẽ xử lí em.
Hách Liên Tình hôn đỉnh đầu cậu một cái:
– Ngủ đi.
– Ngủ ngon, Tình cách cách.
Hàn Dạng cọ cọ tóc vào người anh, hài lòng đi ngủ.
– …
Hách Liên Tình yên lặng vài giây rồi mới trả lời:
– Ngủ ngon.
Hôm sau, ông nội mượn ở nhà thím A Quế một chiếc xe để hai người đi đón lão gia tử.
Sáng sớm hai người liền đi lên thị trấn để đón lão gia tử và cha mẹ Hách Liên Tình.
Họ vừa vào đến sân, ông nội Hàn Dạng liền bỏ việc trong tay xuống để ra đón.
Lão gia tử đi đằng trước, thấy ông tới thì cười:
– Chào ông, ông thông gia.
– Chào ông, chào ông.
Ông nội đi đến, hai ông lão bắt tay nhau rồi vỗ vai đối phương.
Hách Liên Thừa và Mạc Tố Á cũng lên tiếng chào, ông nội vui mừng gật đầu, bắt chuyện rồi mời họ vào nhà, Hàn Dạng và Hách Liên Tình thì đi pha trà.
Chờ hai người rót trà xong thì hai ông lão đã trò chuyện khí thế ngất trời, ông nội còn lấy bàn cờ từ trên tủ xuống, muốn đấu mấy ván với lão gia tử.
Lão gia tử cũng đang có ý đó, hai người hợp ý nhau, lập tức đi bày cờ.
Mạc Tố Á và Hách Liên Thừa thì ở một bên sưởi ấm và nói chuyện.
Hàn Dạng rót trà cho từng người rồi ngồi xuống cạnh Mạc Tố Á, cậu hơi ngượng ngùng:
– Dì Tố, trong nhà đơn sơ, mọi người đừng để ý.
– Nói gì thế, tốt lắm mà.
Mạc Tố Á cười, liếc nhìn hai ông lão đang chơi cờ:
– Lão gia tử vẫn nhắc chuyện chơi vài ván với ông nội con, bây giờ thì ông ấy vui rồi đấy.
Hàn Dạng cũng cười theo, ngồi bên cạnh nói chuyện với họ.
Buổi trưa, mọi người cùng ăn một bữa cơm đơn giản.
Ăn xong, Hàn Dạng liền bắt tay vào chuẩn bị cơm tất niên.
Mọi khi có hai ông cháu cùng nhau làm nhưng năm nay ông nội đã phụ trách chơi cờ cùng lão gia tử nên Hàn Dạng để Hách Liên Tình làm trợ thủ.
– A Tình thì làm được cái gì? Để dì giúp con.
Mạc Tố Á xắn tay áo.
– Không cần không cần ạ, dì với chú cứ ngồi chơi là được rồi.
Hàn Dạng vội xua tay:
– Hách Liên Tình rất lợi hại, anh ấy biết nhóm lửa nữa đấy.
– Chắc chắn là chú chỉ có thể ngồi chơi, không thể đi làm người cản trở được, nhưng cứ để dì Tố giúp đi, dì nấu ăn ngon lắm.
Hách Liên Thừa cười.
– A Tình nhóm lửa? Đừng đốt cả bếp.
Mạc Tố Á nói.
– Vậy làm phiền dì ạ.
Hàn Dạng ngừng cười, gật đầu, cậu không từ chối nữa.
Hách Liên Tình đúng là chẳng giúp được gì nhiều, nghĩ tới đây, cậu nhìn anh rồi lắc đầu.
Hách Liên Tình đang cầm củ cải nạo vỏ, nhìn liền hiểu ý cậu ngay, anh thật muốn nạo nguyên cả cây củ cải.
Có Mạc Tố Á là thần đội hữu, tên trư đội hữu là Hách Liên Tình liền bị đày ra sân rửa rau, trước khi đi còn bị hai người chê bai một chặp.
Rửa sạch một đống lớn rau xong thì ngực Tình cách cách cũng ghi nợ đầy, anh chờ năm sau tính sổ với con cá này.
Hàn Dạng ra lấy rau thì thấy anh đang ngồi trên ghế đẩu, vóc người cao lớn hơn cúi, bên chân bày cải củ, rau cần, hành và cải trắng.
Cậu đi tới, chống cùi chỏ lên lưng anh, ngó về phía trước, hỏi:
– Rửa xong chưa?
Anh mặc kệ, cầm cây cải trắng cuối cùng đặt vào trong nước, rất lạnh lùng.
Hàn Dạng nghĩ Tình cách cách hờn dỗi đáng yêu chết đi được, thừa dịp không có ai, cậu ôm cổ anh, lại tìm được bàn tay anh trong chậu rửa rau, hỏi:
– Nước lạnh không? Cần em pha thêm nước nóng cho anh không?
Sợ Hách Liên Tình rửa rau bị lạnh nên Hàn Dạng đều để anh dùng nước ấm.
Hách Liên Tình hừ một tiếng:
– Lạnh tâm.
– Ha ha.
Hàn Dạng cười thành tiếng, ôm anh, nói:
– Dỗi gì thế?
– À.
Hách Liên Tình ném cải trắng xuống nước:
– Em có tin bây giờ tôi giải quyết em luôn không?
– Tin tin tin.
Hàn Dạng hôn cổ anh lấy lòng:
– Tuy là kĩ thuật nhóm lửa của anh rất kém, thế nhưng canh anh nấu là em thích nhất.
– Mã hậu pháo.
(1)
Hách Liên Tình hừ một tiếng, nơi bị Hàn Dạng hôn hơi ngứa, anh nghiêng đầu:
– Ngứa cổ.
– Em gãi cho.
Hàn Dạng nói, định gãi nhưng lại nghe thấy anh nói:
– Dùng miệng.
– …
Hàn Dạng đẩy nhẹ:
– Anh đủ rồi nha.
– Ngứa cổ.
Hách Liên Tình nhắc lại.
Hàn Dạng biết ý anh là đang dỗi, cầu được dỗ dành.
Cậu quay đầu nhìn trong phòng, thấy không ai chú ý ra đây nên hôn cổ anh, vậy mà chưa đụng tới thì anh quay đầu, vậy là vừa vặn hôn môi.
Hàn Dạng bật về sau, nhìn anh chằm chằm:
– Anh quá xấu xa!
Nói xong, cậu bưng rổ rau đã rửa vào bếp.
Hách Liên Tình nhìn bóng lưng cậu, dần lộ ra nụ cười đắc ý, vui sướng nói:
– Đấu với tôi á, hừ!
Hàn Dạng và Mạc Tố Á làm một mâm cơm lớn, mỗi người đều có hai món yêu thích, món mặn, món chay, món chính, món ăn vặt, điểm tâm ngọt, mọi thứ đều có, xếp kín cả bàn tròn.
– Đã lâu lắm rồi không đông vui thế này.
Ông nội cảm thán:
– Trước đây đều chỉ có hai ông cháu đón năm mới, ông già tôi không thức được, toàn là một mình nó đón giao thừa.
– Về sau đều có thể đông vui thế này, ông thông gia lúc nào sang bên tôi chơi?
Lão gia tử hỏi.
– Có cơ hội nhất định tôi sẽ đi.
Ông nội cười, cầm chén đồ uống, nói:
– Lại đây nào, chúng ta chạm cốc, cảm ơn mọi người đã vất vả đường xa tới, đây là phúc của Tiểu Dạng nhà chúng ta.
– Người một nhà không cần nói nhiều, A Tình có thể ở bên Tiểu Dạng cũng là phúc của nó.
Lão gia tử vừa nói vừa nâng chén.
– Là phúc của cháu.
Hách Liên Tình nói, dưới bàn, anh nắm chặt tay Hàn Dạng.
Hàn Dạng nhìn anh, lặng lẽ siết tay.
Ăn xong, mọi người cùng sưởi ấm, trò chuyện, xem chương trình đón xuân.
Đến hơn mười giờ, Hách Liên Tình đưa lão gia tử và cha mẹ về nhà nghỉ ở thị trấn.
Trước khi quay về, Hàn Dạng được Mạc Tố Á cho lì xì, bà nói:
– Hai đứa mỗi đứa một phong, cái còn lại thì đưa ông nội con.
– Không được, con không nhận được.
Hàn Dạng vội nói, vừa nói xong thì thấy Hách Liên Tình nhận:
– Cảm ơn mẹ.
Hàn Dạng không nói gì mà chỉ nhìn anh một cái, đành nói với Mạc Tố Á:
– Con cảm ơn dì Tố.
Mạc Tố Á cười:
– Vẫn còn gọi dì Tố à?
Hàn Dạng đỏ mặt, khẽ nói:
– Cảm ơn mẹ ạ.
– Ừ!
Mạc Tố Á hài lòng, gật đầu:
– Con ngoan.
Về đến nhà, ông nội đã đi ngủ trước, tivi và đèn đều bật.
Trong thôn có tập tục từ giao thừa đến mùng hai đều mở đèn và tivi để hoan nghênh thần tài đến.
Hàn Dạng vào phòng ông, đặt lì xì lên đầu giường.
Tổng cộng có ba phong, một của cậu, một của Hách Liên Tình, một của Mạc Tố Á.
Ra khỏi phòng, cậu thấy Hách Liên Tình ngồi trước chậu than đảo đảo gì đó, lại gần mới nhận ra anh đang lật khoai lang, thổi sạch tro rồi đặt xuống đất.
Hàn Dạng ngồi xuống cạnh anh, cậu cầm một củ khoai lên, lột vỏ rồi kể chuyện trước đây với anh.
Anh chỉ lẳng lặng nghe, chờ cậu kể xong thì cúi đầu, áp trán mình vào trán cậu, nói:
– Sau này tôi đón giao thừa với em.
– Được, anh thật tốt.
Hàn Dạng cười cong cong đôi mắt.
– Ừm.
Hách Liên Tình cho cậu một ánh mắt, đại ý “Em hiểu là tốt rồi”.
Gần mười hai giờ, trong thôn bắt đầu ran tiếng pháo.
Hai người chuẩn bị xong pháo thì leo lên mái nhà, châm lửa.
Pháo kêu một tiếng, bay vút lên trời, “Bùm” rồi nổ tung.
Sau khi quả pháo đầu tiên nổ, quả thứ hai lập tức theo sát, trong phút chốc, pháo hoa đủ màu nhuộm trời đêm đen thẫm thành một khoảng không sáng rực.
Hàn Dạng ôm Hách Liên Tình, sát lại gần, nói thầm vào tai anh:
– Em yêu anh.
Anh cũng ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên má cậu:
– Tôi cũng yêu em.
(1): Một thế trong cờ tướng, còn có nghĩa là chuyện đã xảy ra rồi mới cố gắng tìm cách bù đắp lại.
Ngoài ra còn có một nghĩa là sau khi chuyện xấu đã phát sinh rồi mới nói rằng mình đã dự đoán trước được hậu quả sẽ như thế, ý nói về nhận thức và hành động chủ quan chậm hơn thực tế khách quan.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin