(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 7
Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Dạng thấy mình bị Hách Liên Tình ôm, sau gáy còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, hơi thở ấm áp phả vào gáy ngưa ngứa cũng đủ để cậu cứng đờ người, tai đỏ lên.
Gần quá.
Cự ly này thật đáng sợ, cũng quá nguy hiểm.
Hàn Dạng đờ người khoảng một phút, xác định Hách Liên Tình không tỉnh lại, cậu cẩn thận nhấc cánh tay đang đặt ngang trên người mình ra, sau đó rón rén xuống giường.
Tiếp đó, cậu cẩn thận quan sát Hách Liên Tình, thấy anh không bị mình đánh thức, cậu mới thở phào, ra khỏi phòng ngủ đi rửa mặt.
Cậu không để ý khi mình đóng cửa lại thì Hách Liên Tình cũng mở mắt.
Anh ngồi dậy, dựa vào giường chờ cậu rửa mặt về, muốn nhìn xem sau đêm qua cậu sẽ có phản ứng gì, nếu vẫn là cái mặt cá chết hôm qua thì mình cứ dứt khoát…
Dỗ dành em ấy chút là được.
Nhóc con đúng là khó hầu.
Hách Liên Tình “hừ” một tiếng, gãi đầu rồi cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, bắt đầu lên mạng đọc tin tức.
Đợi khoảng năm phút, Hàn Dạng vẫn chưa về, anh chẳng còn tâm tư nào mà đọc tin nên cũng dậy đi tìm cậu.
Nhưng trong nhà, ngoài anh ra không còn ai khác, trên bồn rửa mặt còn chút bọt nước chứng minh Hàn Dạng vừa dùng qua, còn cậu giờ đã ra ngoài rồi.
Chẳng lẽ em ấy mặc áo ngủ đi học? Hay là… Anh khựng lại, như nhớ ra điều gì đó, lập tức đi đến phòng cho khách.
Hệt như anh dự đoán, chiếc vali nhỏ của Hàn Dạng được đặt trong này.
Khi Hàn Dạng dọn tới thì anh cũng lập tức rời khỏi nhà, hôm trước vừa mới về nên không chú ý đồ đạc cậu đặt ở đâu, xem ra hai tuần vừa rồi cậu đều ngủ ở phòng cho khách.
Nghĩ đến đây, mặt Hách Liên Tình hơi đen lại.
Anh cho là mình và Hàn Dạng ở cùng nhau thì phòng ngủ chính là phòng của cả hai, vậy nên anh mặc định cậu sẽ về phòng thay quần áo, lại chẳng ngờ đó chỉ là ý nghĩ của mình anh thôi, dù cậu có ở đây tới hai tuần, đồ đạc của cậu vẫn cứ đặt trong vali, hệt như cậu sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Hách Liên Tình yên lặng nhìn vali màu xám bên chân, mím môi, sắc mặt có vẻ khó chịu.
– Hắt xì!
Cùng lúc đó, trên xe bus, Hàn Dạng hắt hơi một cái.
Cậu sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, có cảm giác lạnh cả người.
Chả lẽ Hách Liên Tình dậy rồi?
Luôn có cảm giác xấu.
Hàn Dạng nghĩ thầm.
Nhưng sự tình không như cậu nghĩ, khi trở về, anh chẳng nói gì cả, thậm chí đi ngủ sớm hơn cả cậu.
Sau đó hai người vẫn luôn trong trạng thái lúng túng khi ở cùng nhau.
Ban ngày thì không sao, một người đi làm, một người đi học, cơ hội họ gặp mặt là rất ít, quan trọng là vấn đề vào buổi tối.
Điều khiến Hàn Dạng bất ngờ là tối nào Hách Liên Tình cũng về ăn cơm, tuy lúc ăn cơm hai người vẫn luôn yên lặng, trò chuyện rất ít.
Hàn Dạng thậm chí còn nghĩ có phải mình đã chọc giận anh không, thế nhưng thấy ngày nào anh cũng về ăn cơm thì có vẻ không phải vậy, điều này khiến cậu có chút khó hiểu.
Tình huống thế này kéo dài tới thứ sáu, khi Hàn Dạng đi liên hoan với bạn cùng kí túc ngày trước.
Tuy tính tình Hàn Dạng khá lãnh đạm nhưng thời gian ở với các bạn kí túc rất tốt.
Cậu học giỏi, giúp đỡ mọi người học tập rất nhiều, mỗi lần đến kì thì, ai nấy cũng chỉ hận không thể cúng bái cậu hơn nữa cậu lớn lên ở nông thôn, biết làm việc nhà, việc dọn dẹp kí túc cậu luôn đảm nhận.
Học giỏi lại sạch sẽ, tất nhiên cậu sẽ được mọi người thích.
Trông thấy cậu dọn dẹp nhiều, mọi người cũng nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh quét tước cùng.
Hai năm đại học trôi qua, phòng bọn họ luôn là tấm gương mẫu mực của kí túc xá nam.
Khi Hàn Dạng vội vã rời khỏi kí túc khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, họ cũng chưa có dịp tụ tập với nhau, vừa may thứ sáu này ai cũng rảnh nên họ liền hẹn liên hoan tối.
Buổi học chiều, Hàn Dạng cứ cầm điện thoại đờ người, lo lắng xem phải thông báo chuyện hôm nay không về ăn cơm với Hách Liên Tình thế nào.
Xét trên cục diện lúng túng của hai người hiện tại, nếu gọi điện thì cậu không biết phải mở đầu ra sao, vậy nên cậu quyết định gửi tin nhắn.
Địa điểm liên hoan là tại một quán lẩu bên cạnh trường.
Bài trí và đồ ăn trong quán rất khá, Hàn Dạng và bạn cậu đã từng tới vài lần.
Đám con trai đi ăn cùng nhau thì nhất định sẽ ăn nhiều thịt, khi ai nấy đều gọi món say sưa thì Hàn Dạng lại bồn chồn nhìn di động.
Người bạn ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ huých cậu một cái, hỏi:
– Sao thế? Có việc à?
– Hả?
Hàn Dạng hoàn hồn:
– Không có việc gì, chúng mày cứ gọi món đi.
– Ha, mày ăn nhiều thịt một tí, bắp chân nhỏ bé của mày sắp ngang bằng với bắp tay anh đây rồi đấy.
– Đúng đúng, đừng nói các anh đây không chăm sóc mày đấy.
– Nhanh lên, muốn ăn gì thì gọi đi.
Hết người này lại đến người kia bảo Hàn Dạng gọi món, cậu cũng cười, tùy tiện gọi vài món ra.
Gọi xong, cậu lại liếc điện thoại, từ lúc gửi tin nhắn cho Hách Liên Tình tới giờ đã hơn bốn tiếng, vậy mà vẫn chưa thấy anh trả lời.
Chắc vẫn còn giận.
Hàn Dạng thầm nghĩ.
Có lẽ trong mắt Hách Liên Tình, mình không được đánh giá cao, điều kiện gia đình anh tốt như thế, bao nhiêu người trèo không nổi mà mình lại chẳng biết tốt xấu, ai cũng sẽ tức giận thôi.
Lúc ăn cơm, cậu lại nghĩ tới Hách Liên Tình.
Người này không chỉ xấu tính, ăn cũng kén chọn, hôm nay không nấu cơm thì chẳng biết anh ta ăn cái gì nữa.
– A Dạng nghĩ gì đấy? Ăn đê.
Trưởng phòng thấy cậu đờ ra, lên tiếng hỏi.
Nhận thấy bản thân thất thần, Hàn Dạng vội đáp:
– Không có gì, nghĩ tới một việc thôi.
– Này!
Cậu bạn bên trái hứng thú:
– Bình thường có thấy mày thế đâu, hôm nay là lần thứ hai rồi nhỉ? Tao đoán chắc chắn không phải về chuyện học, mày giỏi thế rồi, căn bản không cần quan tâm.
– Chẳng lẽ… yêu rồi?
Trưởng phòng hỏi.
– Không phải đâu…
– Đây là chuyện tốt mà!
Bạn thân số một vỗ bàn:
– Tìm thời gian mang em dâu đến ăn một bữa cơm đi!
– Hay đấy, em dâu nhất định là xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước.
– Đến đây nào, vì hoa đào của A Dạng nhà chúng ta đã nở rộ, cạn chén!
– Mau rót đầy rượu đi!
– Nâng chén!
Hàn Dạng muốn giải thích nhưng chẳng ai cho cậu cơ hội, cứ cậu một lời tôi một câu, rót rượu, nâng chén.
Lúc chạm cốc, trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt Hách Liên Tình.
Xinh đẹp như hoa thì không đến nhưng anh tuấn tiêu sái là khẳng định, về phần dịu dàng như nước là không thể, cái mồm đó độc đến chết người.
Còn phần yêu đương thì…
Cùng Hách Liên Tình á? Bất khả thi!
Hàn Dạng run lên, chỉ mới tưởng tượng cái miệng độc của Hách Liên Tình sẽ nói ra cái gì, hẳn là “Yêu đương? Em? Đầu óc bị cửa kẹp à?”.
Nghĩ đến đây, cậu thấy hơi buồn cười, buồn phiền lúc trước đột nhiên tan biến.
Mặc kệ, ăn đã.
Hách Liên Tình không biết ý nghĩ của Hàn Dạng, hôm nay anh có một cuộc họp, chờ tất cả mọi việc xong xuôi thì cũng gần hết giờ làm.
Sắp tan ca, điều này đồng nghĩa với việc có thể về ăn cơm vợ nấu.
Nghĩ đến đây, anh vui vẻ cầm chìa khóa, đi xuống.
Trên đường về, anh đoán xem hôm nay Hàn Dạng sẽ nấu món gì.
Tuy cả tuần rồi hai người không nói gì nhưng cảm giác ăn cơm chung lại rất tốt.
Tay nghề nấu nướng của Hàn Dạng tuy kém đầu bếp nhưng xét tổng thể thì anh rất hài lòng.
Hách Liên Tình mau chóng về tới nhà, nhưng không thấy Hàn Dạng trong bếp như mọi ngày.
Hàn Dạng luôn căn giờ rất chuẩn, bình thường vào lúc này cậu đã chuẩn bị xào rau, Hách Liên Tình vừa về là có thể ăn cơm ngay.
Nhưng bây giờ phòng khách thì trống rỗng, phòng bếp cũng sạch bong, trên bàn ăn chẳng có món nào, hoa quả cũng không thấy, thậm chí nước cũng không luôn.
Anh nhớ ra khi mình vào nhà thì không thấy giày của cậu đâu.
Hàn Dạng chưa về, di động của anh cũng không thấy có một cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Ngay lập tức, vẻ mặt anh trở nên lạnh băng, tâm tình khi hết giờ làm vội vã về ăn cơm cũng xẹp như bong bóng, trong ngực có cơn tức bắt đầu dâng lên, lúc nào cũng có thể bộc phát.
Ngón tay anh đặt trên tên của Hàn Dạng trong danh bạ cũng ngừng lại, lại trượt xuống, ấn một cái.
Gọi đến cho một số liên lạc, anh hẹn địa điểm rồi ra ngoài.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin