Đúng vậy, năm đó là anh từng vứt bỏ cô.
Lúc cô gặp chuyện anh lại lạnh lùng bỏ mặc cô tự sinh tự diệt.
Đáng ra bây giờ anh phải nhận lấy quả báo của mình, đáng ra anh cũng phải nếm trải cảm giác bị bỏ rơi lúc gặp hoạn nạn khó khăn để anh có thể hiểu rằng Từ Ninh Hi chịu thiệt nhiều đến mức nào.
Nhưng mà...
Cô không nhẫn tâm đến thế, cô không thể bỏ mặc anh được, Từ Ninh Hi yêu anh nhiều lắm, cô không đứng trơ ra đó nhìn Mộ Dương chịu đau một mình.
Việc của trước kia thoáng qua, Mộ Dương nhìn cô, anh biết mình có nói xin lỗi cũng vô dụng mà thôi.
"Ninh Hi, cảm ơn em."
"Đừng nói cảm ơn nữa." Từ Ninh Hi cốc trán anh một cái.
"Vào trong đi, đợi tôi nấu bữa tối cho anh và các con." Cô mỉm cười nói.
Mộ Dương đứng xoa xoa trán, cô...đã thay đổi rất nhiều rồi.
...
Cả bốn dùng bữa tối cùng với nhau, Từ Ninh Hi đặc biệt nấu những món anh thích, năm năm rồi khẩu vị của anh vẫn như vậy.
Thấy Mộ Dương ăn ngon lành cùng các con cô cũng yên tâm, đây có lẽ là điều mà thư kí của anh muốn thấy nhất, bởi vì thời gian gần qua Mộ Dương ăn rất ít, nghỉ ngơi cũng không, cô cũng đã xem qua bệnh án của anh, mấy năm qua anh nhập viện liên tục vì lao lực, cứ cắm đầu làm việc rồi uống rượu, không ăn không nghỉ thì làm sao chịu được chứ?
Anh bị điên rồi sao?
Lần này không cẩn thận ngất xỉu mà ngã cầu thang, vậy lỡ có lần sau sẽ như thế nào? Nếu là ở giữa quốc lộ bất thình lình ngã ra như thế chắc anh sẽ bị xe tông chết mất.
Từ Ninh Hi càng nghĩ càng thấy ghê, cô lắc lắc đầu gắp miếng thịt bỏ vào chén của anh.
"Ăn đi." Cô lên tiếng.
Từ Phong nhìn mẹ mình, có vẻ như cô đang nghĩ gì đó trông rất lo lắng cho anh vậy.
Người đàn ông này và mẹ cậu cuối cùng có mối quan hệ gì vậy chứ?
...
Ăn xong bữa tối thì cũng đến giờ đi ngủ, Từ Ninh Hi khó lắm mới dỗ được Từ Bảo, thằng bé ham chơi còn muốn quấn lấy Mộ Dương để đùa giỡn, cô nói mãi mới chịu đi ngủ thế này đây.
Từ Ninh Hi ra khỏi phòng, cô thở dài, đúng là một ngày vất vả làm sao.
"Ninh Hi." Mộ Dương ngồi ở sofa lên tiếng.
Cô đi đến chỗ anh ngồi xuống.
"Mệt lắm sao em?" Anh hỏi cô.
"Ừ, chăm sóc trẻ con có bao giờ dễ dàng đâu." Cô đáp.
Mộ Dương kéo cô dựa vào người mình.
"Em nghỉ chút đi." Anh nhẹ nhàng bảo.
Từ Ninh Hi cũng không còn sức đôi co với anh nữa, cô nghiêng đầu dựa vào vai ann rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, không biết sao...cô ở bên cạnh anh thế này thấy bình yên làm sao.
Mộ Dương ngồi đó chỉ biết thầm mừng trong lòng, cô đang ở cạnh anh, đang dựa dẫm vào anh, anh vui lắm.
Cô đã vất vả nhiều rồi, một thân một mình chăm sóc hai đứa nhỏ suốt năm năm qua, anh thật sự muốn bù đắp cho cả ba mẹ con, nhưng anh biết anh làm thế nào cũng không đủ.
Chỉ mong lúc này có thể giúp được gì cho cô thì hay cái đó thôi, thời gian qua rồi có muốn quay lại cũng không được nữa.
"Đi ngủ thôi." Từ Ninh Hi lên tiếng.
Mộ Dương vẫn ngồi ở đó, cô đứng lên rồi cúi xuống nhìn anh: "Anh không ngủ sao?"
"Anh sợ em thấy bất tiện, anh ngủ ở đây được rồi." Anh đáp.
Từ Ninh Hi nhìn anh, cô cũng không muốn ép buộc anh, cô im lặng đi thẳng về phòng mình mà không nói thêm lời nào nữa.
Bất tiện cái gì chứ?
Mộ Dương nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại, anh chỉ cười, anh không muốn phiền đến cô mà thôi.
Từ Ninh Hi hầm hực về phòng, cô nằm trên giường mà cảm thấy tức trong lòng.
Người đàn ông này...anh ta bị dở hơi rồi sao?
"Cái đồ ngốc, ngốc hết chỗ nói." Cô nằm đó nhìn trần nhà rồi lẩm bẩm một mình.
Là do anh tự gạt bỏ cơ hội của mình đấy.
...
Nửa đêm.
Từ Ninh Hi vẫn là không ngủ được.
Cô ngồi lên ngơ ngác nhìn xung quanh, nghĩ đến Mộ Dương còn nằm ngoài kia cô liền thấy khó chịu.
Cô bước xuống giường, chỉ là cô thấy khát nước nên ra ngoài lấy nước uống thôi, chứ không hề đi nhìn lén xem anh đang làm gì đâu.
Từ Ninh Hi nhẹ nhàng đi đến phòng khách, cô nép một bên nhìn xem anh đang làm gì.
Mộ Dương vẫn ngồi ở đó, anh bật ti vi rồi ngồi nhìn, không bật tiếng mà xem được sao?
Mộ Dương đưa tay lên xoa xoa mũi của mình, rõ ràng đã mệt lắm rồi sao còn không ngủ đi chứ?
"Giám đốc bị mất ngủ nghiêm trọng, anh ấy không thể chợp mắt khi về đêm được, phu nhân để mắt đến chuyện này giúp tôi nhé."
Lúc này cô nhớ lại những lời của thư kí nói, thì ra là anh bị mất ngủ, sợ phiền đến cô nên mới ngồi lì ở ngoài này.
Anh tính thức vậy đến sáng sao?
Từ Ninh Hi muốn tiến đến nhưng rồi lại thôi, bây giờ có ở gần anh cũng không làm được gì.
Việc này đã kéo dài suốt năm năm rồi, cô không thể thay đổi liền trong ngày một ngày hai cả.
Cô im lặng quay lưng về phòng ngủ của mình, Mộ Dương đã không muốn cho cô biết, cô cũng không nên can thiệp vào.
Nhưng mà...để anh thức như vậy có ổn không?
...
Cứ như vậy cô theo dõi tình hình của anh suốt một tuần liền, Mộ Dương cả đêm không hề ngủ, tối nào cũng ngồi xem ti vi ở phòng khách đến sáng rồi tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu công ty có việc thư kí sẽ đến đón anh đi, nếu không bận gì thì Mộ Dương chỉ ở nhà quấn lấy hai đứa nhỏ.
Từ Ninh Hi ngồi một góc, cô cắn đến móng tay chảy máu mới giật mình trở về thực tại.
Không được, cô không thể để anh thức trắng đêm như thế nữa.
Cô đứng lên cởi bỏ tạp giề của mình xuống, xin phép bếp trưởng về sớm rồi chạy vụt đi.
"Cô ấy có việc gì sao?" Bếp trưởng Lâm quay sang hỏi mọi người.
"Tôi cũng không rõ, gần đây thấy cô ấy hay ngồi một góc lẩm bẩm cái gì đó."
"Tôi nghe đâu nhà cô ấy có chuyện."
"Làm mẹ đơn thân cũng đâu dễ dàng gì."
Bếp trưởng Lâm nghe xong thì im lặng, phải rồi...Từ Ninh Hi còn có hai cậu con trai đáng yêu kia mà.
Một mình nuôi con, vừa làm mẹ vừa làm ba vất vả làm sao.
Từ Ninh Hi chạy đến siêu thị, cô đứng đó ngẫm nghĩ một hồi lâu, thôi, lấy hết vậy.
Dù sao Mộ Dương trước kia cũng là người thích uống rượu bia mà, mấy loại này đối với anh cũng chẳng là gì đâu nhỉ?
Tối nay cô sẽ làm anh ngủ được.
...
Mười hai giờ.
Từ Ninh Hi mang rượu và bia ra đặt xuống trước mặt anh, Mộ Dương nhìn đống đồ trước mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Uống với tôi vài li đi." Cô ngồi xuống mở lon bia ra rồi đưa cho anh.
Mộ Dương đưa tay nhận lấy: "Em...từ khi nào..."
"Không phải anh rất thích uống rượu sao?"
"Đó là trước kia thôi." Mộ Dương đáp.
"Bây giờ?"
"Chỉ là thứ để anh dùng giải sầu." Anh đáp thêm.
Từ Ninh Hi bật cười, cô cầm lon bia lên uống hết một hơi, Mộ Dương thấy thế liền đơ ra luôn.
Cô từ khi nào mà...
"Uống đi, uống rồi sẽ dễ chợp mắt ngủ một giấc thật ngon." Từ Ninh Hi hối anh.
Mộ Dương lắc đầu, anh đang bị thương đó, có ai như cô ép anh uống bia thế này không?
Nhưng để chiều theo ý cô anh vẫn uống hết.
"Phải vậy chứ."
"Say rồi...sẽ không buồn phiền gì nữa."
"Tôi nói có đúng không?"