Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Tần Hàm Dịch đến nhìn cũng thèm nhìn Châu Lan Na, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cô ở lại.”

Châu Lan Na đột nhiên đứng khựng lại, hai mắt đỏ lên, ánh mắt chằm chằm tức giận nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.

Tần Hàm Dịch hoàn toàn không biết tới ý nghĩ thù hận và ghanh ghét của Châu Lan Na, lúc này chỉ nghĩ được một điều duy nhất đó chính là nhanh chóng đưa Diệp Dĩ Muội tới bệnh viện.

Anh ta cúi mặt nhìn cô gái đã ngừng giằng co vùng vẫy, đang nằm yên lặng yếu ớt trong lòng mình, dòng máu đỏ tươi vẫn đang chảy ra làm cho anh ta càng nhìn càng hoảng hốt.

“Tần Hàm Dịch, trong khách sạn có phòng y tế!” Diệp Dĩ Muội nhìn thấy khuôn mặt anh tú của anh ta đang co rúm lại, cô liền thì thào nhắc.

“Bệnh viện gần đây thôi.” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, chỉ nói ngắn gọn mà cũng không giải thích gì nhiều.

Quả đúng như Tần Hàm Dịch nói, bệnh viện cách đó không xa, ngồi trên xe taxi tầm năm phút thì chiếc taxi đã đỗ ngay trước một bệnh viện lớn thắp đèn sáng trưng.

Diệp Dĩ Muội nhìn bệnh viện được thiết kế với kiến trúc châu Âu sang trọng, cô thực sự như không dám tin, bệnh viện này lộng lẫy không khác gì khách sạn mà bọn họ đang ở.

Cô nghĩ, chắc là Tần Hàm Dịch không tin vào phòng y tế của khách sạn nên mới đưa cô tới đây!

Nhưng, anh ta có cần phải căng thẳng như vậy khi nhìn thấy cô bị thương không?

Anh ta chẳng phải nếu nhìn thấy cô chết rồi thì còn giẫm chân lên đạp vài nhát à?

Diệp Dĩ Muội lắc lắc đầu, cố không để bản thân tự nghĩ linh tinh, không có chuyện anh ta thích mình đâu.

Rất nhanh, Tần Hàm Dịch liền bến cô chạy tới trước cửa một phòng làm việc như thể đã rất quen đường, cửa cũng không gõ, liền lấy chân đạp ra, nhanh chóng chạy vào trong.

Bên trong, một đôi nam nữ đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch đang quấn lấy nhau, bị tiếng đạp cửa làm cho giật mình.

“A....” cô gái Châu Âu tóc vàng mắt xanh đang mặc đồng phục y tá giật mình kêu lên, đang xõa tóc ngả mình vào lòng người đàn ông đông phương.

“Tần Hàm Dịch, cậu đi ra ngoài trước đi được không, đợi tôi làm xong vụ này thì hãy xuất hiện?” người đàn ông với khuôn mặt bực dọc, vẫn ôm lấy người phụ nữ.

“Lam Dư Khê, đầu cô ấy bị thương rồi, chảy rất nhiều máu.” Tần Hàm Dịch đặt Diệp Dĩ Muội lên ghế sô pha, nói lạnh lùng.

“Em ra ngoài trước đi.” Lam Dư Khê đành đẩy người phụ nữ trong lòng ra, cũng chẳng thèm chỉnh lại quần áo, bèn cầm lấy hòm y tế bên cạnh lên, đi tới ghế sô pha, nhìn một lượt Diệp Dĩ Muội và quần áo cô mặc trên người: “Nhặt trên đường đấy à?”

Diệp Dĩ Muội liếc mắt nhìn anh ta, bộ ngực săn chắc của anh ta vẫn được để lộ ra làm cho cô vừa nhìn đã đỏ mặt, cô vội vàng quay đầu sang một bên.

“Cậu phí lời lắm thế làm gì?” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng là không vui nói: “Chỉnh lại quần áo của cậu đi.”

“Người anh em, cậu mới đến Paris có một ngày mà đã làm cắt ngang chuyện vui của tôi hai lần rồi đấy, bây giờ lại còn dám chê đông chê tây thế hả?” Lam Dư Khê đưa tay kéo áo đơm cúc lại, rồi nói vẻ chẳng kém bực mình.

Anh ta thực sự cảm thấy kiếp này có thể biết một người bạn như Tần Hàm Dịch thì chắc chắn là do kiếp trước đã làm nhiều chuyện xấu quá.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bàn tay thì cũng không để không mà nhanh chóng lấy ra thuốc sát trùng và hàng loạt các dụng cụ y tế khác.

“Nào, cô gái, để tôi xem xem vết thương của cô.” Anh ta đưa tay lên định kéo bàn tay vẫn ấn trên trán xuống.

Diệp Dĩ Muội rụt ngay bàn tay bị anh ta nắm đó rồi lùi về phía sau.

Bây giờ cô thực sự có chút không chắc chắn, Tần Hàm Dịch tìm một người thế này xem vết thương cho cô có phải là muốn hại chết cô không.

Người này nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ mà giống một tên háo sắc hơn thì có....

Có điều, cũng đúng, người mà Tần Hàm Dịch quen biết làm gì có ai là “đàng hoàng, nghiêm túc”....

Thế nhưng, cô có thể không để anh ta xem vết thương cho cô không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui