Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Diệp Dĩ Muội vội vàng mở tin nhắn ra, quả đúng là người đó gửi tin nhắn tới.

Trong tin nhắn viết: “Thi thể mẹ cô trong một căn nhà nát ở núi Lâm Thu.”

Cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên run lên, giơ tay lên muốn đi mở cửa.

“Cô đi đâu?” Diệp Dĩ Muội kéo tay cô lại, nheo mày hỏi: “Tin nhắn viết gì?”

“Không cần anh quan tâm.” Diệp Dĩ Muội vùng tay muốn thoát khỏi sự anh, đối với anh cô đã hoàn toàn mất hết sự tin tưởng.

“Cô mặc như thế đi ra ngoài à?” Tần Hàm Dịch vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô thoát ra, nói lạnh lùng.

Lúc này Diệp Dĩ Muội mới bình tĩnh lại, chú ý tới bản thân đang mặc gì, cô không giằng co nữa, nói bình tĩnh thản nhiên: “Vậy thì tôi đi thay đồ, anh bỏ tôi ra.”

Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm cô, không những không bỏ tay cô ra ngược lại còn nắm cả cổ tay kia, cướp lấy điện thoại.

Diệp Dĩ Muội nhất thời không đề phòng liền bị anh cướp mất điện thoại.

Chỉ là, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà đi so đo với anh nữa, cô nhấc chân chạy lên lầu.

Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, anh thở dài một tiếng rồi mở tin nhắn ra xem.

Nhìn nội dung tin nhắn, mắt anh sâu lại lạnh lùng, lập tức cầm lấy điện thoại của mình, gọi cho Tiêu Nhiên: “Lập tức cho người đi lên núi Lâm Thu, thi thể mẹ của Diệp Dĩ Muội đang ở trong một căn nhà trên núi.”

“Vâng, tổng tài, tôi lập tức cho người lên nũi.” Tiêu Nhiên đáp lại rõ ràng, sau đó cúp máy.

“Tần Hàm Dịch, tôi cũng muốn đi.” Diệp Dĩ Muội đột nhiên xuất hiện ở cửa cầu thang, lên tiếng.

Cô vừa mới đi tới tầng hai liền nhớ ra rằng quần áo của cô đã bị anh xé rồi, không còn để mặc nữa.

“Không được, bây giờ trời tối rồi, trên núi rất nguy hiểm.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí kiên quyết từ chối, nhưng, nhìn khuôn mặt lo lắng sốt sắng của cô, anh lại dịu giọng xuống: “Hơn nữa, đợi tới khi cô tới nơi, có thể Tiêu Nhiên bọn họ đã tìm thấy người rồi.”

Diệp Dĩ Muội không phải là người không lí tính, nghe Tần Hàm Dịch nói như vậy, cũng biết bản thân lúc này không thể xảy ra chuyện.

Nếu, cô xảy ra chuyện gì, lại không tìm thấy thi thể của mẹ cô thì tình hình còn rối thêm lên.

Nếu người đó đã cho rằng đạt được mục đích, vậy thì thi thể đối với người ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Được.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, nhìn bộ đồ cô mặc trên người, cô do dự một lát mới miễn cưỡng mở miệng: “Anh có thể đi tìm người rồi tiện thể mua giúp tôi một bộ quần áo không?”

“Được.” anh đáp lại, lập tức gọi điện cho Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, mua một bộ đồ nữ cỡ S, cho người mang tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô cho tôi.”

Diệp Dĩ Muội nghe anh anh giao việc mà không biết nói gì.

Cũng không biết mỗi tháng anh trả lương cho Tiêu Nhiên bao nhiêu mà ngay tới cả đi mua quần áo cho nữ giới cũng giao cho anh ta.

Người trợ lý này đúng là vạn năng!

Chẳng có gì để nói, sau sự việc hoài nghi Hạ Lam, khoảng cách giữa hai người lại xa thêm một bước.

Diệp Dĩ Muội lại một lần nữa như một con nhím xù lông.

Hai người tuy đều ngồi trong phòng khác nhưng Diệp Dĩ Muội coi như Tần Hàm Dịch là người vô hình, đắm chìm trong sự lo lắng của riêng mình.

Hai mươi phút sau, có người gọi cửa làm cả hai giật mình, hóa ra đó là người mang quần áo tới.

Diệp Dĩ Muội nhận lấy quần áo, nói một tiếng “cảm ơn” với người đó, chẳng thèm quan tâm tới Tần Hàm Dịch, cô đi thẳng lên tầng hai, mặc quần áo vào sau đó lại xuất hiện ở phòng khách tầng một.

Chỉ là, vẫn coi Tần Hàm Dịch như kẻ vô hình.....

Tầm khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, khi mà Diệp Dĩ Muội sắp không đợi được nữa, điện thoại của Tần Hàm Dịch liền đổ chuông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui