Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ

Bởi vì công việc, mặc kệ có bao nhiêu mệt nhọc, Từ Trác Dư ngủ rất ít. Trời hơi hơi mờ sáng, Từ Trác Dư liền tỉnh, toàn thân cao thấp không chỗ nào là không đau.

Bên cạnh, nam nhân bởi vì tối hôm qua mệt mỏi còn đang ngủ say, Từ Trác Dư tỉ mỉ quan sát bộ dạng ngủ say sưa của nam nhân, nhìn anh thực mệt mỏi cho nên không có đánh thức, rồi mới mạnh mẽ chống đỡ thân mình đi rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng không làm mà đi làm luôn.

Đến nơi làm việc, sư phụ nhìn sắc mặt cậu mệt mỏi, ngạc nhiên hỏi, ” Trác Dư, hôm qua không trực đêm. Sao cậu lại mệt thành cái dạng này?”

Từ Trác Dư cười cười, ” Ngày hôm qua ngủ không được tốt, nếu hôm nay có giải phẫu, em không làm được.”

Sư phụ nghe vậy nói, ” Vậy cậu hôm nay đi kiểm tra phòng với đi khám bệnh là được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ cũng cần phải chú ý đến thân thể của mình nữa a.”

” Ân”

” Bác sĩ nắm sinh mệnh người bệnh trong tay, đừng bởi vì việc tư mà ảnh hưởng đến công tác, Trác Dư.”  Sư phụ vỗ bả vai Từ Trác Dư, có ý nhắc nhở nói.

“….” Chẳng lẽ lời đồn đại ở bệnh viện đã đến tai đạo sư sao?


” Đúng rồi,”  Sư phụ đột nhiên nói,” Cuối tuần tôi muốn đi T thành tham gia một hội thảo luận và nghiên cứu, đại khái ba bốn ngày, trong khoảng thời gian này, người bệnh dưới tay tôi đều do cậu phụ trách. Nếu có tình huống đột phát trong giải phẫu, hãy để Giang chủ nhiệm làm bác sĩ mổ chính.”

” Dạ vâng.”

Cũng nhanh sắp đến giờ ăn trưa, điện thoại Từ Trác Dư vang, là Tiếu Viễn Trình gọi tới.

” Em đang làm gì vậy?” Ngữ khí của đối phương thật không tốt, Từ Trác Dư tưởng mình không gọi anh rời giường cho nên anh sinh khí. ” Thật có lỗi, em nghĩ anh ngủ thêm một ít cũng không có sao cho nên…..”

” Ngày hôm qua, cái kia.., bộ dạng em như vậy sao hôm nay còn đi làm?” Ở điện thoại bên kia, Tiếu Viễn Trình cắt ngang lời của cậu.

Nguyên lai bởi vì mình sao? Từ Trác Dư yên lặng nghĩ đến.

” Không sao cả, em tự có chừng mực.”


” Đêm nay…. Về nhà đi.” Đối phương có chút lo lắng.

“……Ân.” Từ Trác Dư yên lặng nửa ngày, rồi mới đáp.

Sau khi trải qua một loạt các chuyện, quan hệ của hai người cũng trở lại y như trước tuần trăng mặt, tương kính như tân nhưng là rất ít trao đổi. Không biết là cố ý hay vô tình, Từ Trác Dư gần đây luôn trực ca đêm, cho nên cơm chiều cũng là người giúp việc làm. Khi mà thời điểm tan tầm bình thường, Từ Trác Dư ăn xong cơm chiều liền nhốt mình tại trong phòng, không lưu lại một chút cơ hội nói chuyện cho Tiếu Viễn Trình.

Từ Trác Dư cũng không có bày ra bộ mặt lạnh như băng nhìn Tiếu Viễn Trình, cậu sẽ mỉm cười, Tiếu Viễn Trình chủ động mở miệng cậu cũng sẽ mở miệng mà trả lời, nhưng là xung quanh lại vạch ra ranh giới không thể vượt qua.

Điều này càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.

Tiếu Viễn Trình không hy vọng hai người cứ như vậy mà đi xuống, về nhà một người một gian khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, chính là bệnh tình của Kỷ Hòa còn chưa ổn định, anh cũng không thể trấn an tâm tình của Từ Trác Dư.

Chính là anh không biết, bạn đời của mình trong lòng có người khác là cảm giác như thế nào. Mỗi ngày nhìn Từ Trác Dư bận rộn làm việc, về đến nhà lại không thể tâm sự cùng đối phương, buổi tối thì một mình nằm trên giường nhìn trần nhà, cảm giác phần lớn là thấy khổ sở.

Từ Trác Dư là một người sĩ diện, không thể chủ động hướng Tiếu Viễn Trình xin lỗi, thế là cứ thế giằng co.

Dần dần, thời gian Tiếu Viễn Trình về nhà ngày càng ít đi.

Những điều này Từ Trác Dư đều để ý, ánh mắt càng trở nên nặng nề hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận