Dương Thành Vinh nhìn quanh phòng khách sạn của tôi một lượt, nhếch miệng:
– Cô ở đây để tiện tiếp khách đấy à?
Cảm giác tức giận khiến tôi muốn đạp vào cái mặt khinh người của anh ta một cái. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tôi đang lấy khách sạn làm nhà, khó tránh kẻ như anh ta nghĩ vậy.
Trấn giữ cảm giác tức điên trong lòng, tôi đáp:
– Sao anh biết tôi ở đây?
Anh ta lừ lừ tiến lại gần, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, gằn giọng:
– Từ giờ tôi cấm cô đi khách!
CHÁT!
Lần thứ hai tôi vung tay tát được Vinh. Anh ta trừng mắt, đưa tay ôm lấy má nhìn tôi, cái miệng anh ta vẫn nanh nọc vô cùng:
– Tôi cấm cô làm những việc ô uế trong hình dáng của Ngọc Lan!
– Vậy còn anh, tôi tưởng anh yêu Ngọc Lan của anh thế nào, hóa ra nhìn con đàn bà nào giống cô ấy là cũng lao vào!
Anh ta bất chợt trầm xuống, vành mắt phút chốc chuyển đỏ làm tôi lúng túng. Dường như con người anh ta chìm sâu trong bóng tối không cách nào thoát ra được.
– Tôi muốn giữ hình bóng cô ấy bên mình.
Rất nhanh anh ta chuyển thái độ nghi hoặc nhìn tôi:
– Cô không phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?
Hai má tôi nóng ran lên, con người này đáng ghét thật đấy!
– Tất nhiên rồi. Hàng thật 100%.
– Tôi cần một đứa con giống Ngọc Lan. Cô cứ ra giá đi!
Tôi muốn có một cái máy vả ngay lúc này để vả vào cái mỏ hỗn của anh ta. Bà bầu như tôi luôn cảm thấy nóng trong người, anh ta càng khiến tôi nóng đến muốn tăng xông!
– Tôi không phải là cái máy đẻ cho nhà anh!
Tôi cũng đã hiểu tại sao tối qua anh ta không dùng bao, lại nhanh chóng cưỡng đoạt tôi như vậy. Rất có thể anh ta có âm mưu ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, thế nên khi có cơ hội, anh ta muốn thực hiện điều này càng sớm càng tốt!
– Tôi phục tình yêu của anh dành cho cô ấy đấy, tiếc rằng tôi xin lỗi nhé!
– …
– Kết hôn đi!
Tôi ngỡ ngàng nhìn Vinh. Anh ta coi chuyện kết hôn là một giao dịch, chỉ để hợp thức hóa việc có một đứa con giống Ngọc Lan. Tối qua chắc hẳn từng nụ hôn anh ta đặt lên cơ thể tôi đều là dành cho Ngọc Lan của anh ta. Nghĩ như vậy tự nhiên tôi lại cảm thấy tức giận, còn cảm thấy ghen tỵ với cô ta một cách ngớ ngẩn.
– Đúng mục đích của cô chứ?
Vinh đã nhìn thấu tất cả ngay từ đầu, chẳng qua anh ta muốn đạt được mục đích của mình nên hùa theo mưu hèn kế bẩn của lão Tín. Bị nhìn trúng tim đen cùng cảm giác ấm ức khó giải thích tôi liền gắt lên:
– Anh giỏi suy diễn quá đấy!
– Cô nghĩ cho kỹ vào, chín giờ sáng mai trả lời tôi.
Dương Thành Vinh để lại một tấm card visit trên bàn rồi xoay người bước khỏi phòng. Anh ta rời đi một lúc lâu rồi mà trái tim tôi vẫn còn chưa đập bình thường trở lại. Cơ hội lão Tín cần ở tôi, cơ hội tôi đánh cược đã đến đúng như mong đợi, vậy mà tôi lại không rét cứ thế run lên lập cập.
Trấn tĩnh lại những cảm xúc rối ren trong lòng tôi mới tìm điện thoại bấm số của lão Tín. Lão bắt máy ngay khi biết tôi gọi:
– Thanh Vy, tôi nghe đây!
– Ông Tín, tối nay Vinh đến khách sạn gặp tôi, anh ta nói muốn kết hôn với tôi.
Một tràng cười sảng khoái vang lên phía bên kia làm tôi muốn cười đểu lão ta. Bao công sức lão giăng lưới bắt cá đã thành công, lão đâu có ngờ con cá này tự mình muốn chui vào lưới.
– Chúc mừng cô! Dương Thành Vinh rất tuyệt, đúng như lời tôi nói chứ?
– Kết hôn với anh ta tôi sẽ có tiền từ ông phải không? Ông trả tôi bao nhiêu?
– Cô yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Tài khoản của cô sẽ có thêm số dư một trăm triệu, coi như quà cưới của tôi.
Một trăm triệu… số tiền quý giá giúp mẹ con tôi trang trải thời gian đầu khó khăn. Tôi gật đầu hỏi tiếp:
– Tôi có thể ly hôn với anh ta sớm chứ?
Ý của tôi là bỏ trốn! Trước khi con tôi bị phát hiện không phải là con anh ta, tôi sẽ phải rời bỏ cuộc hôn nhân với anh ta!
– Hãy cố gắng duy trì lâu nhất có thể!
Lão ta cẩn thận đòi hỏi thêm ở tôi, trong lòng lão cũng hiểu hôn nhân này khó lòng duy trì lâu bền. Tôi ậm ừ chấp nhận cho xong. Đêm nay lão ta ngủ ngon lắm đây! Còn tôi, tôi không muốn đẻ thuê cho Vinh, hơn nữa, tôi không thể làm điều này. Để sinh đứa con trong bụng hiện tại tôi còn chưa biết mình phải thế nào, sao tôi có thể nghĩ xa hơn được? Khai thật tất cả với Vinh là chuyện tôi không thể làm vì quá nhiều rủi ro, tôi không thể đặt con mình vào rủi ro đó!
Chín giờ sáng hôm sau, tôi hít một hơi, quyết định bấm dãy số điện thoại trong card visit trên bàn. Tấm thẻ nhỏ có ghi rõ chức vụ của Dương Thành Vinh, anh ta hiện tại là giám đốc bộ phận tài chính của Phúc Thanh.
Âm giọng trầm trầm của anh ta vang lên:
– Alo?
Dù rất ghét Vinh nhưng tôi phải thừa nhận ngay cả giọng nói của anh ta cũng rất cuốn hút. Tôi nhàn nhạt nói với anh ta, âm giọng chẳng đem theo một chút cảm xúc nào:
– Anh Vinh, tôi Vy đây. Chuyện anh đề nghị tối qua, tôi đồng ý.