Hành động của tôi và Vinh không qua được mắt ông Nghĩa, ông ấy không vạch trần sự gượng gạo, chỉ cau mày:
– Cô đến đây ở ông Tâm không nói gì à?
Tôi biết ngay việc tôi ở đây là quá sai với một cô dâu chưa về nhà chồng nhưng kẻ ngồi cạnh tôi cứ ép tôi bằng được. Mục tiêu của anh ta không liên quan gì đến “thanh danh” của tôi. Lúc này tôi làm sao mà thoải mái trước vẻ khó chịu của ông nội anh ta được chứ? Dương Thành Vinh… kẻ ích kỷ đáng ghét! Nhưng không sao cả, tôi sẽ lợi dụng thái độ này của ông ấy để ngăn chặn anh ta!
Tôi mỉm cười đáp lại:
– Dạ… ba mẹ nuôi cháu cũng phản đối ông ạ, chẳng cha mẹ nào lại muốn con gái đến nhà bạn trai ở trước cả… Mấy hôm nay cháu cảm thấy không khỏe nên anh Vinh muốn chăm sóc cho cháu, anh bảo cháu đến đây, cháu đỡ mệt sẽ về lại nhà ạ!
Đôi lông mày nhíu lại, Vinh nheo nheo đôi mắt, trong lòng chắc đang chửi tôi đấy! Tôi nhún vai tủm tỉm chờ đợi phán quyết của ông Nghĩa.
– Ông, thời đại nào rồi mà ông còn bảo thủ! Giới trẻ bây giờ yêu nhau là không chờ đợi, chúng con xác định nghiêm túc mà ông!
Điên mất với con người này! Vinh đắc ý nhún vai khi ông Nghĩa “ừm” một tiếng không phản bác quan điểm của anh ta. Tôi cắn răng vào môi, muốn đáp nguyên bát canh nóng vào khuôn mặt đẹp trai đểu giả kia!
Trước tình hình không thuận lợi, tôi đành vớt vát:
– Dạ… ông xem, anh Vinh cứ nhất quyết bảo cháu đến đây… cháu cũng khó xử lắm ông ạ!
Tôi nhăn nhó mong ông nội Vinh quyết liệt hơn trong việc bảo vệ “thuần phong mỹ tục”.
– Ta già rồi… ta không biết giới trẻ bây giờ sống sao cả! Hai đứa thấy thoải mái thì làm!
Ông ơi là ông… Ông chiều cháu nội ông quá! Tôi cứ tưởng ông ấy khó tính thế nào, hóa ra ông chỉ khó tính với tôi thôi, còn với cháu nội cưng thì ông lại hiền như bụt. Mặt mũi tôi méo xẹo chấp nhận ý của Vinh mới là ý trời, ít nhất trong bàn ăn này.
– Thằng Vinh, cái Vy nghe này!
Tôi ngẩng mặt chăm chú nghe ông Nghĩa nói, Vinh cũng tỏ vẻ lắng nghe:
– Vợ chồng ngoài cái tình còn là cái nghĩa… phải biết nghĩ cho nhau, biết lựa nhau mà sống, có hiểu không hả?
– Con hiểu mà ông.
– Dạ… cháu hiểu ạ.
Không khí bàn ăn có vẻ bớt căng thẳng hơn sau khi ông Nghĩa nói những lời này. Ông ấy không cau có khi nhìn tôi nữa, còn kể cho tôi nghe vài chuyện về Vinh ngày nhỏ. Tôi hiểu ông ấy không thực sự ủng hộ tôi và Vinh, chỉ đơn giản là chiều anh ta.
Bữa ăn tối mệt nhoài kết thúc, tôi không cần động tay việc gì vì có đến ba người giúp việc nhanh tay dọn dẹp. Thế giới của anh ta sướng thật đấy, nhưng tôi cần nhớ bản thân đứng ở đâu!
Vinh kéo tay tôi lên phòng trong ánh mắt cưng chiều của ông Nghĩa. Anh ta được ông chiều quen thân rồi, thế nên mới ngang nhiên đem tôi về thế này!
Cánh cửa phòng vừa đóng sập, tôi giật tay anh ta ra:
– Ông nội anh chiều anh thật đấy!
– Cô tranh thủ nịnh ông đi, nếu không ở nhà này cô không có đồng minh đâu!
Anh ta dọa tôi, đồng thời khẳng định anh ta đứng ở chiến tuyến còn lại với tôi? Tôi nuốt cục ức nghẹn hỏi:
– Tại sao? Anh là chồng tôi, ít nhất tôi cũng có anh chứ?
– Cô nghĩ sao cũng được! Nhưng ba mẹ tôi rất khó tính!
Tôi há miệng nhìn anh ta chăm chăm. Dường như khóe miệng Vinh khẽ nhếch lên, dọa được tôi anh ta vui lắm chắc? Tôi nhẩm tính trong đầu, cứ nghĩ ông Nghĩa là cửa ải khó nhất tôi phải vượt qua, hóa ra đây chỉ là cánh cửa dễ dàng nhất!
– Nếu cô có thai thì lại khác!
Vinh nháy nhẹ mắt với tôi, sau đó thay quần áo mặc nhà sang bộ đồ ra đường với áo polo trắng, quần kaki đen, hoàn toàn coi tôi như không khí. Tôi vẫn đứng trân mắt nhìn anh ta, tiêu hóa lời anh ta nói. Ý anh ta tôi sẽ được sống yên ổn khi tôi mang thai con anh ta, còn nếu tôi không thể, cuộc sống của tôi ở đây chính là địa ngục?
– Này… bị áp lực là không có thai được đâu!
Anh ta nhếch miệng:
– Con tôi phải chịu được áp lực!
Nói xong anh ta cầm chìa khóa bước khỏi phòng. Tôi hỏi với theo:
– Anh đi đâu thế?
– Không phải việc của cô!
Muốn chửi thề với kẻ đáng ghét này cả ngày mất thôi! Nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới mà tôi muốn khóc, khẽ xoa lấy bụng tôi tự an ủi mình, an ủi con: “Mẹ con mình cùng nhau cố gắng con nhé, chỉ cần mẹ kết hôn với hắn xong xuôi, nhất định mẹ sẽ tìm cách bỏ trốn thật xa không để hắn tìm được!”