Bác Hồng rời khỏi phòng, tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn mình trong gương. Không bao lâu Dương Thành Vinh cũng một thân mồ hôi bước vào nhà tắm. Phòng Vinh không có bàn trang điểm, tôi chỉ soi mình trong tấm gương tròn nhỏ mang theo.
Khi Vinh mình trần quần đùi đi ra, tôi chẳng có cách nào liền xoay đầu về anh ta hỏi:
– Anh xem giúp tôi… tóc tôi có bị xù ra không? Ban nãy mặc cái váy chui đầu hơi chật cọ vào!
Trong lòng tôi có chút lo lắng, cơ thể tôi có dấu hiệu tăng cân nhẹ. May mắn tôi không nghén nhưng rõ ràng còn thèm ăn hơn lúc trước.
Vinh chui áo phông trắng qua đầu rồi kéo xuống bụng, nhìn mái tóc tết điệu sau lưng tôi, anh ta nhàn nhạt hỏi:
– Béo lên à?
Tôi giật thót mình, cười cười:
– Chắc thế… tôi phải giảm cân mới được! Anh xem giúp tôi đi, nếu xù thì tôi buộc lại!
– Khỏi, có thấy gì đâu! Mà này, cấm được giảm cân!
Anh ta tự cho mình cái quyền cấm đoán kẻ khác, quen thói ra lệnh đấy mà!
– Cô gầy quá, phải tẩm bổ thêm!
Tôi hơi khựng lại trước sự “quan tâm chăm sóc” của Vinh. Anh ta muốn tẩm bổ cho tôi để nhanh có tin vui, cẩn thận ghê cơ!
Vinh mặc thêm một chiếc quần vải thô màu rêu bên ngoài, nhìn bộ dạng anh ta lúc này cũng khá chỉn chu để xuất hiện trước mặt người lớn. Tôi mặc một bộ váy voan hai lớp mềm mại, phần cổ nhún nhẹ điệu đà. Chiếc váy này là quà Đức tặng tôi dịp sinh nhật năm ngoái, một chiếc váy đắt tiền, tôi muốn vứt nó đi nhưng lại hiểu ở bên Vinh tôi cần phải tỏ ra mình là một tiểu thư. Cuộc đời này… có những điều cần phải biết kiềm chế lại, không thể cứ cư xử bốc đồng. Tôi đã không chỉ một mình mà còn phải có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng!
Việc làm Dương Thành Vinh yêu tôi… thực ra tôi vẫn chưa biết phải làm gì. Tôi vẫn để cảm xúc trong lòng mình chi phối để bật lại anh ta tanh tách như tôm, hoàn toàn không phải là sự mềm mại lấy lòng. Cũng bởi lâu nay tôi quen được Đức chiều chuộng, dù anh ta có giả dối đi chăng nữa, tôi luôn vẫn sống trong tâm lý được đàn ông theo đuổi, thành ra tôi không cho phép mình hạ cái tôi trước người đàn ông lạnh lùng này được. Thêm cả việc tôi không yêu anh ta, thậm chí khó chịu trước cách anh ta đối xử với tôi.
Tôi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu trước suy nghĩ tôi phải ngọt ngào nịnh nọt Dương Thành Vinh. Bảo tôi diễn ngọt ngào với anh ta tôi làm không nổi, biết đâu anh ta lại càng khinh bỉ tôi hơn!
– Bác Hồng nói gì với cô, cô nhớ chứ?
Tôi lúng túng mở mắt ra nhìn Vinh, gật gật đầu. Vinh bĩu nhẹ môi xoay người bước đi trước. Tôi theo sau anh ta xuống phòng ăn sang trọng ở tầng một. Nhà họ Dương đủ mặt ông Nghĩa, ông Trí, bà Thủy và Dương Thành Vũ đang chờ đợi hai chúng tôi.
Vừa thấy hai chúng tôi bước qua cửa, người phụ nữ trung niên còn xuân sắc trang điểm tinh tế, phong thái duyên dáng liền cười chào đón. Bà ta mặc một bộ váy satin trắng thêu hoa tím, tóc búi sau gáy đính kim cương lấp lánh.
– Hai đứa xuống rồi à, tình cảm quá thôi chẳng dứt nhau ra được!
– Ba, mẹ, con giới thiệu với ba mẹ, vợ tương lai của con, cô ấy là Thanh Vy!
Vinh đẩy tôi lên phía trước, giới thiệu tôi với cha mẹ anh ta bằng một tông giọng bình thản chẳng cảm xúc, như thể anh ta bị ép buộc phải nói vậy với hai người mà anh ta cũng chẳng có tình cảm.
– Vy… bác nghe mọi người nói về con rồi… xinh đẹp lắm, con lại đây với bác!
Tôi mỉm cười bước lại ngồi xuống cạnh bà ta. Vinh kéo ghế cho tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi. Đối diện với tôi là đôi mắt nửa giễu cợt, nửa dò xét của Dương Thành Vũ, tự nhiên gai ốc tôi bỗng nổi rần rần, lập tức tránh ánh mắt anh ta. Dù sao cũng phải công nhận một điều, Dương Thành Vũ giống bà Thủy như tạc.
Người đàn ông uy nghi ngồi cạnh bà Thủy bây giờ mới lên tiếng, ông ta nhìn Vinh nghiêm giọng:
– Ta nghe nói Thanh Vy là con nuôi ông Tâm. Chú Tín tình cờ gặp con bé, cảm thấy hai đứa hợp với nhau nên đã mang con bé đến với con, con nhớ phải cảm ơn chú ấy đấy!
– Con biết mà ba. Làm sao con quên được nhờ chú Tín con mới gặp được Thanh Vy!
– Ừ, chú Tín cũng vì lo nghĩ cho con!
Vinh nhếch môi khinh bỉ, cái nhếch môi rất nhẹ nhưng tôi cảm nhận được rõ rệt, cũng giống như cảm giác anh ta luôn nhìn nhận về tôi. Tự nhiên lòng tôi lại cảm thấy tủi thân đến mất hết nhuệ khí. Nơi này… tôi là kẻ cô độc, không có bất kỳ ai bênh vực!
– Sao chú Tín không nghĩ con cũng đang cô đơn nhỉ?
Vũ cợt nhả, ánh nhìn hướng về tôi càng thêm soi mói như cố ý khiến tôi phải lừ mắt với anh ta.
Ông Trí bực mình gắt:
– Cái thằng này, mày nói lung tung cái gì thế hả?
Bà Thủy vội vàng ngọt giọng xoa dịu:
– Mình… Vũ nó cũng chỉ muốn mọi người nhớ nó còn chưa có ai chứ có gì đâu mà mình cáu! Nhìn anh nó có hạnh phúc nó cũng muốn có, hay mình xem có ai hợp với nó…
– Nó mà còn phải làm mai làm mối à? Nó không tha cho con gái nhà người ta thì thôi!
Ông Trí vẫn chưa thôi tức giận. Bà Thủy cười cười:
– Người ta có câu “lắm mối tối nằm không”, tôi thấy tiểu thư Đan Như nhà ông Quang cũng chưa có ai, hay mình…
Ông Trí cau mày vỗ tay ra hiệu người làm mang thức ăn vào bàn, cũng coi như không muốn trả lời vợ. Ông Nghĩa ngồi cạnh Vinh, tựa đầu vào thành ghế nhắm hờ mắt, như thể chẳng muốn nghe những chuyện quanh bàn ăn thế này.