Tôi trách Vinh mà còn tự trách mình nhiều hơn, cảm giác khó chịu làm cả khuôn mặt đỏ ửng lên.
– Ngồi xuống đi giày vào này! Xong để em đỡ anh, không tự đi nữa đâu đấy!
Tôi nhăn mặt nhắc nhở. Vinh khẽ cười đón lấy đôi giày từ tay tôi rồi ngồi xuống. Người đâu mà vô lý, bị đau mà lại cười, chỉ là… nụ cười kia làm tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng.
– Có… đau lắm không?
Tôi áy náy hỏi.
– Chẳng thấy gì.
Ai kia nói dối mà tôi lại nhẹ nhõm trong lòng.
– Vậy… có cần em đỡ không?
– Đỡ người ta đi!
Con gấu cao lớn đeo cái gùi đầy măng trúc choàng tay ôm lấy đôi vai con thỏ nhỏ bé, cuối cùng lại chẳng biết ai đỡ ai, chỉ biết trái tim con thỏ đập đến điên cuồng trong lồng ngực.
Buổi trưa hè nắng chói chang, từng giọt nắng đùa nghịch qua kẽ lá, rơi xuống hai con người đang dìu nhau bước. Tiếng chim hót líu lo, cảnh sắc núi rừng vừa hoang sơ lại vừa tĩnh lặng, thanh vắng và trong lành đến mê đắm. Nắng trên tóc, nắng trên vai, nắng cả trong đáy mắt khi tôi quay sang anh, cùng lúc anh cũng nhìn tôi. Trong phút chốc, lòng người như sóng cuộn dập dềnh. Đôi môi anh sát lại môi tôi… nhắm hờ đôi mắt, cảm nhận bờ môi mềm áp đến môi mình… tôi run rẩy đón nhận trong đê mê khao khát… Nụ hôn anh dành cho tôi… hay cho Lan?
Âm thanh điện thoại reo lên phá vỡ mọi cảm xúc, đưa tôi và anh trở về với thực tại. Tôi nhíu mày cúi mặt, hai má nóng ran nhắc nhở:
– Anh nghe điện thoại đi!
Vinh nhìn điện thoại, vẻ bực bội hiện rõ trên nét mặt. Nơi này anh không tiện tránh tôi, chân lại đang đau, cuối cùng quyết định gạt nghe:
– Cô còn gọi cho tôi làm gì?
Âm giọng Phương lanh lảnh vang lên:
– Anh bảo em bỏ con… em không làm được!
Tôi sững sờ, toàn thân chết lặng, cảm giác như bị dội một gáo nước đá từ đầu đến chân. Vinh hừ nhạt, đanh giọng:
– Tôi nói nếu nó đúng là con tôi thì cô hãy bỏ nó đi, cố tình sinh nó ra cô sẽ biết tay tôi! Nhưng tôi tin nó không phải con tôi, thai đủ lớn tôi sẽ đưa cô đi xét nghiệm ba năm rõ mười!
Tôi nuốt nghẹn trước thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn của Vinh, trong lòng không biết chính xác là cảm xúc gì. Là cảm giác ghê tởm một gã đàn ông trăng hoa, vô trách nhiệm, hay… cách anh hành động là sự tàn nhẫn mà anh sẵn sàng làm với bất cứ kẻ nào… ngoại trừ tôi? Tôi nên buồn… hay nên vui? Anh không ép tôi bỏ con, thậm chí còn chăm sóc cho tôi, nhưng anh đối xử với đứa con gái kia hoàn toàn khác! Tất cả đơn giản vì… tôi giống Lan, có phải vậy không?
Vinh ngắt máy, vẻ bực bội vẫn còn đọng lại. Tối qua Vinh ra ngoài, chắc hẳn vì không muốn tôi nghe quyết định của anh, không muốn tôi nghĩ anh là kẻ mà tôi đang nghĩ lúc này.
– Con nhỏ đó gài tôi. Cái thai của cô ta không phải của tôi!
– Nhưng… nếu đúng thì…
Vinh không trả lời. Lúc ấy anh say, có thể anh cũng chẳng nhớ gì nên anh không dám chắc chắn. Anh dứt khoát với cô ta như vậy, tôi nên vui mới phải. Chẳng cần đến lý trí thì trái tim tôi đã reo vui từ lúc nghe cách Vinh nói với cô ta, dù tôi biết mình cũng là một kẻ ích kỷ chẳng kém anh. Anh không cần đứa con không phải do tôi sinh ra. Anh chỉ cần một đứa con giống Ngọc Lan, không phải cần bất cứ đứa trẻ nào mang gen của anh.
– Nếu con em… không giống Ngọc Lan, không giống mẹ em mà giống bố em thì sao?
Tôi giống mẹ gần như y hệt, mẹ tôi lại giống Ngọc Lan một cách khó hiểu.
– Chưa nghĩ đến!
Tôi há hốc miệng trước thái độ vô trách nhiệm của anh.
– Đừng nói… anh không cần nó đấy nhé!
Tôi lừ mắt đe dọa, trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ.
– Lớn mới biết giống ai chứ!
Tôi há hốc miệng lần hai. Vinh sẵn sàng chờ con tôi lớn lên để xem nó có giống Ngọc Lan hay không? Tình yêu của anh dành cho Lan là ngu ngốc hay si tình quá đáng đây? Trong lòng trĩu nặng, tôi thở dài một hơi, cúi mặt trầm giọng:
– Nếu con lớn lên không giống chị ấy, anh cho phép em mang con đi nhé!
Nếu con không giống Lan, nhất định anh sẽ không cần, tôi có thể mang nó đi được.
– Không được. Nuôi nó tốn cơm, không thể cho nó đi!
– Vậy… nó sẽ rất đáng thương! Cha không yêu thương, mẹ không ở bên cạnh. Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc rồi!
– Ai nói mẹ nó không ở bên cạnh?
– Thì… anh đâu có yêu em. Anh có con rồi, em cũng phải tìm cho mình một người chồng thương yêu em chứ? Em không muốn vĩnh viễn là cái bóng của người khác ở bên anh!
– Ai nói…
Vinh nói nửa chừng, tiếng chuông điện thoại của tôi chợt réo rắt vang lên. Nếu như mẹ tôi không gọi đến đúng lúc, có phải… tôi sẽ biết được… rốt cuộc tôi ở vị trí nào trong anh, có phải là vậy không hay tôi đang ảo tưởng, vẫn cứ ngu ngốc tự lao mình vào biển lửa?