Tôi gạt điện thoại:
– Mẹ gọi con ạ?
– Vợ chồng con đi đâu thế?
– Chúng con ra núi đào măng, cũng đang trên đường về ạ.
– Ừ, mẹ không thấy thì hỏi thôi, bố mẹ đang làm cơm rồi, về luôn đi nhé!
Có con gái con rể về thăm nhà nên bố mẹ tôi tranh thủ tiếp đãi, nhà có gì ngon nhất đều mang ra mời. Tôi ngắt điện thoại, tò mò hỏi Vinh:
– Ban nãy… anh đang nói gì nhỉ?
– Không có gì. Mẹ cô gọi à, về đi!
Đường về tôi và anh chẳng nói gì, chỉ bước lặng lẽ. Có chút lo lắng cho chân anh nên tôi chủ động đỡ vai anh, anh cũng không phản đối, một hồi tôi và anh đã về đến nhà. Tôi liền kéo anh ra giếng:
– Rửa chân ngay thôi, xát xà phòng vào kẻo nhiễm trùng!
Tôi lấy cái ghế nhỏ cho Vinh ngồi, còn chủ động tháo giày giúp anh. Điệu bộ lo lắng của tôi làm anh tủm tỉm cười, bàn tay nhỏ chạm đến giày da đen chợt bị anh nắm chặt. Trái tim tôi như ngưng lại, sau đó lập tức đập loạn lên.
Rút tay mình khỏi tay anh, hai má nóng ran, tôi lúng túng:
– Anh để em xem vết thương thế nào… còn phải rửa sạch!
– Có chút, không cần lo.
Vinh tự cởi giày, nhìn vết thương nhỏ ở lòng bàn chân đã khô lại tôi cảm thấy yên tâm, gật đầu:
– Anh ngồi chờ em lấy cho anh đôi dép!
Tôi chạy vào trong nhà, kiếm cái băng dán cùng đôi dép tổ ong trắng mang ra. Nhìn Vinh đóng bộ áo sơ mi quần tây đi dép tổ ong nhìn hợp đến lạ lùng!
Tôi nín cảm giác buồn cười, nhướng mày:
– Hợp thế!
Vinh bĩu nhẹ môi gật gù, không thèm cãi. Mẹ tôi chứng kiến một cảnh hiểu ngay ra chuyện liền hỏi:
– Chân Vinh bị sao à?
Tôi chưa kịp trả lời, Vinh đã đáp:
– Không có vấn đề gì đâu mẹ! Vy cho con thử mốt mới thôi ạ.
Mẹ tôi cười cười, nhìn gùi măng tươi khen:
– Sáng giờ hai vợ chồng đào được cả gùi măng thế kia cơ à?
– Có lực sĩ ngày nào cũng tập gym phải khác mẹ ạ!
Tôi mím môi trêu lại Vinh, giục Vinh vào trong nhà nghỉ ngơi rồi nhanh tay rửa một ít măng tươi. Trưa nay tôi sẽ làm thêm món măng tươi này cho anh, xào nhanh với tỏi là đủ ngon rồi, lại thanh đạm.
Quả nhiên, bữa trưa Vinh ăn món măng trúc tươi xào một cách say mê. Bố mẹ tôi không ngờ anh thích ăn măng trúc như vậy, hứa hẹn:
– Thỉnh thoảng bố mẹ gửi măng lên cho!
Vinh khẽ cười:
– Thôi chúng con không làm phiền bố mẹ, dịp nào chúng con về lại tự đi đào tiếp ạ.
Lời của anh… rất có thể chỉ là một lời từ chối lịch sự nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi khẽ rung lên. Sẽ còn những lần sau tôi và anh cùng dạo rừng trúc bên nhau, ít nhất là cho đến khi… tôi phải rời đi…
Bố tôi xua tay. Tình cảm bố mẹ tôi dành cho Vinh ngoài là sự quý mến nể trọng còn là sự biết ơn vì anh đã cứu bố tôi một mạng.
– Có gì đâu mà phiền!
Tôi mỉm cười đáp:
– Anh Vinh đã nói thế thì bố cứ để anh ấy thoải mái, có khi con lại hay được về với bố mẹ hơn ạ!
Bố mẹ tôi cười xòa gật đầu. Em trai tôi ăn nhanh xong liền xin phép đi học. Thằng bé giống bố tôi, không giống mẹ nên chị em tôi không giống nhau mấy. Bữa ăn thứ ba ở nhà tôi trôi qua trong cảm giác ấm cúng yêu thương của tình cảm gia đình, dù không xa hoa như gia đình anh nhưng lại khiến lòng người ấm áp không muốn chia xa. Ăn xong, bố mẹ tôi không để con gái con rể rửa bát, giục chúng tôi vào buồng nằm nghỉ còn về thành phố cho sớm.
Vào buồng, Vinh ngồi xuống giường, bất ngờ hỏi:
– Lúc trước thằng Đức về đây lần nào chưa?
Tôi suýt thì há hốc miệng, không ngờ anh lại quan tâm điều này. Tôi cười cười nhìn anh đáp:
– Về nhiều chứ, tháng nào cũng về!
Sắc mặt Vinh bất chợt tối sầm, tự nhiên tôi lại thấy vui vui trong lòng. Ai kia… đang ghen?
– Về trong mơ thôi! Em không cho hắn về, đã cưới xin gì đâu. Anh không biết chứ quê em còn lạc hậu, con gái dắt bạn trai về mà không cưới bị điều tiếng lắm. Lúc chuẩn bị cưới thì em bận học, sau em lại có bầu nên không muốn đi xa, rồi lại xảy ra bao nhiêu chuyện. Nhưng bố mẹ em cũng gặp Đức rồi, đợt hè năm ngoái hắn mời bố mẹ em lên thành phố chơi.
Khuôn mặt ai kia có vẻ giãn ra, Vinh “ừm” một tiếng, ngả lưng ra giường. Chiều còn đi xa nên bố tôi không mời anh bia rượu, vận động cả sáng mệt nên tôi và anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
– Hai đứa dậy chưa, về thôi kẻo muộn!