Đức ôm chầm lấy tôi mặc tôi tìm cách thoát ra:
– Em đừng nói thế. Anh cần con, con cũng cần anh. Anh xin em, em phải tin anh yêu mẹ con em vô cùng!
Vừa nực cười vừa kinh tởm kẻ mang danh bố của con tôi, toàn thân tôi nổi gai ốc rần rần. Tôi cắn vào bả vai Đức khiến anh ta kêu lên một tiếng, buộc phải buông tôi ra.
Tôi hấp tấp nửa đi nửa chạy về phía cửa bệnh viện. Đức chỉ cần vài bước chân đã chạm đến tôi, anh ta giữ chặt cổ tay tôi giữ lại. Âm giọng anh ta chứa đựng sự tức giận:
– Em bình tĩnh lại đi! Lúc này đừng làm gì ảnh hưởng đến con!
Tôi tìm cách giật tay ra không được, cũng không thể làm gì ảnh hưởng đến con, chỉ cắn chặt môi quắc mắt nhìn anh ta.
– Anh chỉ cần em cho phép anh chăm sóc cho mẹ con em, em muốn nghĩ gì cũng được, không tin anh cũng được.
Tôi im lặng, biết duy nhất một điều tôi cần phải nghĩ cho con. Đầu óc trống rỗng, cơ thể tôi xụi lơ bất lực sau bao cảm xúc bùng nổ đến mức lả đi. Đức lo lắng đỡ lấy tôi rồi bế tôi ra xe hơi. Mùi hương quen thuộc của anh ta tôi đã từng yêu thích mà lúc này sao lại khó ngửi đến vậy? Người đàn ông mà tôi cứ ngỡ cuộc đời này anh ta yêu duy nhất mình tôi… trong một thời gian ngắn tôi nhận ra anh ta biến thành một kẻ khác, đáng sợ vô cùng, xa cách vô cùng, cứ như tôi chưa từng biết gì về anh ta vậy.
Đức để tôi cầm điện thoại của anh ta, để tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta không còn gì khuất tất. Nhưng… tôi không muốn đào sâu thêm nữa… Tình yêu với tôi lúc này là điều xa xỉ, hay chăng tình yêu ngày nào tôi dành cho Đức đã chết dần chết mòn trong nghi kỵ, trong bao ám ảnh len lỏi vào sâu tận những cơn ác mộng của tôi rồi? Tôi nên chịu đựng ở bên Đức vì con khi tình yêu đã chết, hay dứt khoát rời bỏ mối quan hệ này, một mình nuôi con với bao cay đắng tủi cực và cả những khó khăn về tài chính?
Tối hôm ấy tôi xuống siêu thị dưới tòa nhà chung cư mua sắm vài thứ, khi rẽ qua một góc vắng, bất ngờ có một nhóm người mặc âu phục đen, đeo kính đen chặn đường làm tôi tim đập chân run, nhìn ngó xung quanh rồi định quay đầu lại.
– Cô Thanh Vy, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô một lát, mời cô lên xe!
– Ơ… tôi không biết các ông là ai, tôi không lên xe của các ông đâu!
Tôi run rẩy lắc đầu. Bọn họ nhanh chóng đẩy tôi vào trong chiếc xe hơi đen bóng đậu gần đó mà tôi không thể chống cự.
Người đàn ông tầm tuổi năm mươi ngồi sẵn trong xe cất lời, âm giọng âm trầm có uy lực:
– Cô Thanh Vy, tôi có việc muốn nhờ cô!
– Ông là ai?
– Cô bình tĩnh được chứ? Tôi không làm gì cô hết, còn đem cho cô một cơ hội lớn.
Biết không thể thoát ra được, tôi đành cố gắng trấn tĩnh.
– Được rồi, ông nói đi!
– Động cơ cô lao đến trước mũi xe của Dương Thành Vinh rồi giả ngất là gì? Có phải cô là người của bọn Kim Á? Hay là của Dương Thành Vũ?
Dương Thành Vinh… là thiếu gia tên Vinh đem tôi về nhà họ Dương hôm ấy sao?
– Ông nói gì thế, tôi chẳng hiểu gì cả! Hôm ấy tôi chỉ vô tình không chú ý mà thôi, may mà trời thương nên tôi không chết dưới bánh xe anh ta!
Ông ta cau mày quay sang tôi, dường như ông ta cũng tin điều này, chỉ muốn hỏi lại tôi cho chắc chắn.
– Được rồi, tạm thời tôi tin cô. Tôi không biết tại sao cô lại giống Hoàng Ngọc Lan đến vậy, nhưng có thể nói giống đến chín mươi lăm phần trăm!
Tôi sững sờ trước lời so sánh này của ông ta. Ông ta đưa cho tôi tấm ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp đứng cạnh một người đàn ông cao ráo cực kỳ khôi ngô tuấn tú, ánh mắt nụ cười của họ đều tươi sáng rực rỡ, phía sau hai người là bức tượng Nữ thần tự do nổi tiếng nước Mỹ. Điều đặc biệt, cô gái đó… giống tôi vô cùng! Cứ như… cô ta là chị em gái thất lạc của tôi vậy. Người không biết nhìn vào ảnh sẽ nghĩ tôi và chị ta là cùng một người.
– Dương Thành Vinh đã rất ấn tượng với cô.
– Ý ông là gì?
– Tôi muốn cô tiếp cận và kết hôn với cậu ta.
Tôi vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận trước đề nghị của người đàn ông xa lạ này. Ông ta… muốn tôi tiếp cận Dương Thành Vinh, còn kết hôn với anh ta?
– Ông có biết… tôi… đã có chồng hay không?
– Cô vẫn chưa kết hôn, đúng chứ?
Vậy là ông ta đã nắm được thông tin. Cũng phải thôi, ông ta hẳn đã mất một tuần để truy tìm và điều tra về tôi.
– Kết hôn với Dương Thành Vinh, cô sẽ có rất nhiều. Tất nhiên, tôi cũng sẽ trả cho cô một khoản tiền coi như thù lao. Một mối quá hời, đúng không?
– Ông là ai, tại sao lại đề nghị tôi như vậy?
Ông ta cười lên ha hả:
– Tôi là ai ư? Phó tổng giám đốc Phúc Thanh – Dương Thành Tín, chú của người đàn ông sẽ là chồng cô đấy.