Những tiếng cười đùa rộ lên sau câu trêu của chị Ngân trưởng phòng, bất giác tôi cảm thấy nhẹ nhõm với không khí nơi này. Có lẽ… Vinh là một ông sếp dễ chịu nên nhân viên của anh mới thoải mái đùa cợt thế được. Tôi biết về anh chưa nhiều ngoài quá khứ đau thương của anh, mỗi ngày hiểu thêm một chút về anh thế này thật tốt!
Chị Ngân nói tiếp, âm giọng gần gũi hơn:
– Em ngồi tạm ở bàn nước kia, chiều sẽ có bàn làm việc riêng cho em. Cả laptop nữa, chiều nay tổng công ty sẽ cấp cho em dùng.
Thực tình tôi đã không có máy tính riêng từ lúc bỏ Đức, cũng may tổng công ty Phúc Thanh cẩn thận sợ để lọt thông tin ra ngoài nên trang bị laptop riêng cho nhân viên. Tôi vâng dạ bước ra bàn nước chữ nhật đặt giữa phòng làm việc. Chị Ngân đem một tập tài liệu đến trước mặt tôi phân phó:
– Em xem trước chỗ hợp đồng này, chiều nay có laptop chị sẽ hướng dẫn làm cụ thể.
Công việc ban đầu của tôi ở đây tạm coi là ổn thỏa, tôi mường tượng được mình cần làm những gì, trước mắt tôi sẽ làm những công việc giấy tờ hỗ trợ cho chị Ngân. Một hồi tập trung vào đống hợp đồng, tôi chợt giật mình khi cánh cửa mở ra, Đan Như kiêu kỳ bước vào phòng, vẫn là Bảo đưa cô ta vào. Tôi thoáng sững lại rồi hiểu ra, Vinh để Như làm việc cùng nơi với tôi. Thật là… chẳng vui vẻ chút nào, có điều anh không giữ cô ta lại bên cạnh đã là tốt lắm rồi!
Chị Ngân cũng vui vẻ tiếp nhân viên mới:
– Như ngồi cạnh Vy đi nhé, chiều nay chị báo thêm bàn cho em. Em cũng xem tài liệu cùng Vy, chiều chị hướng dẫn hai đứa cả thể.
Như khó chịu ra mặt, cô ta gượng cười rồi bực bội tiến đến, kéo ghế ngồi cạnh tôi. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn chạm đến đống giấy tờ, cô ta nhăn mặt:
– Người ta tốt nghiệp thạc sĩ mà bắt làm mấy cái vớ vẩn này, rõ là…
May cho cô ta là chị Ngân không nghe thấy, nếu không dễ chừng cô ta khó mà được chào đón ở đây. Tôi mặc kệ coi như không nghe, mình làm việc mình. Bất chợt, âm giọng đáng ghét ghé sát tai tôi:
– Chẳng qua có cái mặt giống bà Lan, không thì còn lâu!
Tôi khựng lại, trừng mắt nhìn Như. Con người này đáng ghét ra mặt, ít nhất là đối với tôi cô ta thẳng thắn ghét bỏ chứ không phải giả tạo hai mặt gì cả. Thật là… tiểu thư được chiều chuộng quen thói nên không coi ai ra gì đây mà!
Tôi trấn tĩnh lại cơn bực bội, nhẩn nha đáp lại:
– Dù sao ai được chọn cũng đã rõ.
Cứ nghĩ cô ta chịu yên, nào ngờ vài giây sau lại tiếp tục:
– Ba mươi chưa phải là Tết! Đến bà Lan còn chẳng ăn ai…
Cảm giác lạnh toát buốt dọc sống lưng, cô ta đe dọa tôi! Con người đáng ghét này… có phải cô ta nuôi trong lòng tình cảm với Vinh từ rất lâu, chờ đợi rồi hả hê vì Ngọc Lan qua đời… giờ tiếp tục đến lượt tôi?
– Chị cứ chống mắt lên chờ nhé!
Tôi nháy một bên mắt trêu tức cô ta, trong lòng trống trận đập dồn. Vinh đáng ghét kia, anh muốn dùng cô ta để đuổi tôi khỏi Phúc Thanh phải không? Tuy nhiên hiểu hơn về kẻ đáng ghét này, tôi hiểu cô ta không bao giờ đủ bản lĩnh để bước chân vào trái tim anh, nếu không muốn nói nhất định anh luôn khinh thường loại người này!
Như bực bội hừ một tiếng, đẩy ghế đứng dậy bỏ ra ngoài. Lúc này cũng đến tầm giờ giải lao, mọi người trong phòng mới có thời gian ra bàn nước tám chuyện. Chị Ngân mang cả bưởi đi, cười mời mọi người:
– Bưởi nhà mẹ chị đấy, cả nhà ăn đi không lâu chị mới về quê! Cái Tâm mang bưởi đi rửa hộ chị cái!
Chị Tâm tầm tuổi ba mươi đón lấy túi ba quả bưởi nhỏ, chưa kịp bước đi tôi liền nói:
– Em cũng đang muốn ra nhà vệ sinh, để em rửa bưởi luôn ạ!
Tôi nhận thấy mình ít tuổi nhất nên muốn lãnh trách nhiệm này. Chị Tâm nghe vậy ngài ngại đáp:
– Em cứ ngồi uống trà đi, không phải ngại!
Chị ấy nhanh chóng mang bưởi ra khỏi phòng. Lúc này tôi mới hiểu mọi người trong phòng có thái độ “cả nể” với tôi thế nào khi hiểu tôi là phu nhân sếp họ. Tuy nhiên như vậy tôi lại dễ sống ở đây hơn, sẽ không lo chuyện ma cũ bắt nạt ma mới hay lớn bắt nạt đùn đẩy việc không tên cho nhỏ. Chỉ có kẻ đáng ghét vừa bước trở lại phòng kia là khiến tôi bực mình mà thôi!
Như tươi tắn nét mặt, dù ghét cô ta thì ghét thật nhưng tôi công nhận cô ta rất xinh… cảm giác cứ như là… cô ta phẫu thuật thẩm mỹ thành công ấy!
– Cả nhà tập trung đông vui quá… Em là nhân viên mới, em có chút quà ra mắt mọi người ạ!
Những khuôn mặt sáng bừng khi nghe Như nói đến ba tiếng “quà ra mắt”. Đúng là tiểu thư nhà giàu vung tiền mua tình cảm quen rồi!