Tôi không vội tìm kiếm nước giặt và máy sấy, đi dạo hít thở không khí một lúc rồi mới trở lại nhà vệ sinh, gõ cửa nói:
– Tôi tìm không ra nước giặt với máy sấy, chị tự tìm nhé!
Kẻ bên trong đạp cửa đánh rầm nhưng không thể làm gì, tôi nhún vai bỏ ra ngoài. Nào ngờ, vừa bước khỏi toilet, từ phía sau có vòng tay ôm choàng lấy tôi. Mùi nước hoa này… tôi lạnh cứng người, vội vàng đẩy hắn ra, quay lại quát:
– Vũ, chú làm cái gì thế?
Vũ nhướng mày, hai tay giơ lên tỏ ý đầu hàng, khóe miệng kéo lên đểu giả:
– Ồ, chị dâu, tôi nhầm chị với bạn gái tôi! Sao chị lại mặc đồ của cô ấy thế?
– Chú hỏi chị ta đi!
– À… tôi quên mất, váy chị bị Đan Như làm bẩn. Vậy cô ấy vẫn ở bên trong à?
– Nếu chú thương chị ấy thì tìm nước giặt với máy sấy đi, tôi về phòng làm việc đây!
Tôi bực bội bước nhanh, quá sức bực mình với hai con người này. Bọn họ đúng là… một liên minh ma quỷ! Tôi chẳng hiểu có tình yêu thực sự giữa bọn họ không nữa, ít nhất chiều của Đan Như là không rồi! Nhớ đến cái ôm siết từ phía sau của Vũ, tôi cảm thấy gai ốc nổi khắp người, rùng mình một cái, không muốn nghĩ lại!
Một hồi sau, Đan Như mặc một bộ váy trắng khác cũng sang chảnh không kém trở lại phòng làm việc. Cô ta cầm bộ đồ của tôi vừa được giặt sấy sạch sẽ, đặt trước mặt tôi, nín cơn tức giận để giả giọng điệu ngọt ngào:
– Vy, váy của em đây, chị giặt sấy cẩn thận lắm rồi đấy! Đừng trách chị nữa nhé!
Tôi cười nhạt, xem xét chiếc váy một hồi, gật đầu đáp:
– Được rồi, để em trả lại váy cho chị.
Tôi cầm váy vào toilet thay đồ rồi trở ra, lần này bất ngờ khi chạm mặt Vinh. Tự nhiên trống ngực lại đập thình thình, tôi hơi ngại khi trên tay là chiếc váy của Như.
– Anh Vinh, anh xuống phòng Kế toán Lao động à?
– Cô vừa làm trò gì thế?
Vinh cau mày hỏi, đúng lúc Như từ trong phòng làm việc bước ra. Cô ta cố tình gọi Vinh xuống?
– Anh Vinh, vợ anh giỏi bắt nạt người khác thật đấy, hay ỷ mình là vợ giám đốc bộ phận này mà bức ép người khác? Em chỉ sơ ý gây ra trên váy cô ấy một vết bẩn, vậy mà cô ấy bắt em phải giặt tay cho cô ấy, còn bắt em cởi sạch đồ mà giặt! Anh nhìn đi, tay em đỏ hết cả lên rồi này!
Như nhăn nhó kêu ca tôi ác độc với Vinh để dìm tôi trước anh. Chị ta muốn đánh phủ đầu trước đây mà!
– Nếu ai đó cố ý làm bẩn đồ của anh khiến anh xấu hổ với mọi người, anh có tức không, có muốn kẻ đó phải trả giá không?
Tôi bực mình nói, dúi cái váy trắng vào người Như. Chị ta tỏ vẻ ngây thơ nhìn Vinh:
– Em đâu có cố tình chứ, chỉ là sơ ý một chút, chỉ có người xấu bụng mới cho là kẻ khác xấu bụng anh ạ!
Diễn cũng giỏi đấy! Tôi bĩu môi không thèm chấp. Vinh kéo tôi lại sau lưng anh, nhẹ giọng với Như:
– Xem như vợ tôi quá đáng, việc này tôi sẽ bảo ban cô ấy. Giờ cô về phòng làm việc đi!
Như đỏ gay cả mặt mũi nhìn vẻ “chồng dạy vợ” của Vinh với tôi, chắc hẳn chị ta nghe Vũ nói Vinh không yêu tôi đâu nhỉ? Cứ cho là không yêu đi, nhưng ít nhất thì anh cũng ra mặt coi tôi là vợ trước chị ta, thế là đủ rồi!
Như lí nhí vâng dạ, cô ta nói thêm:
– Trưa nay… em có lời mời phòng Kế toán Lao động đi ăn trưa nhân dịp mới vào, anh cũng đi nhé!
Tôi kéo kéo lưng áo Vinh. Chẳng biết anh có quan tâm cái kéo áo của tôi hay không, chỉ biết anh trả lời:
– Trưa nay tôi bận rồi. Cô cứ mời mọi người, không cần quan tâm tôi đâu!
Như ấm ức quay lưng, kiêu hãnh bước những bước lắc lư như rắn trở về phòng làm việc. Hành lang còn lại tôi, Vinh mới quay lại, nhìn tôi thở hắt ra:
– Bớt mấy trò trẻ con đi, đây là nơi làm việc!
Anh “bảo ban” tôi thế đấy! Tôi không phục liền nói:
– Ai bảo anh sắp xếp chị ta vào phòng cùng em làm gì? Chị ta ghét em ngay từ cái liếc mắt đầu tiên rồi, người ta lại là tiểu thư được cưng chiều, quen thói thích gì làm nấy, giờ em thành cái bị bông châm kim của chị ta đấy!
Vinh nhếch nhẹ khóe miệng, ánh mắt nhìn tôi có chút trào phúng:
– Cô mà là bị bông châm kim à?
Ý của anh, anh biết thừa tôi sẽ chẳng chịu để chị ta bắt nạt, cũng có nghĩa anh đã xác định những việc này sẽ xảy ra rồi. Vinh nói vậy rồi quay đi, tôi bước theo hỏi:
– Anh đã biết em sẽ đáp trả chị ta, sao còn phải dạy dỗ em hả?
– Việc của tôi là bảo ban vợ tôi!