Không muốn ở lại khu vực bếp lâu hơn, tôi bước nhanh trở lại tầng ba. Vào phòng tôi mở lại cuốn sách đang đọc dở. Bất ngờ, tôi sững sờ tròn xoe hai mắt nhìn khuôn mặt đỏ đến tím đen lại của Vinh khi anh mở cửa bước vào phòng.
– Anh… về phòng rồi à?
Tôi nhất thời còn chưa đoán ra Vinh gặp phải chuyện gì, anh lập tức đưa điện thoại ra trước mặt tôi. Hai mắt đỏ vằn anh chất vấn tôi:
– Cô làm cái trò gì, làm trò gì đây hả? Dan díu với em chồng! Rốt cuộc cô muốn gì?
Tôi ngỡ ngàng nhìn đoạn video Vũ ôm siết hôn tôi trong căn phòng nhỏ, góc quay cố tình chỉ thấy lưng hắn ta cùng chân tôi, hoàn toàn không thấy khuôn mặt tức tối bị cưỡng hôn của tôi. Lúc ấy hai tay tôi bị hắn khóa chặt không sao cục cựa nổi, nhìn từ phía sau không thể biết tôi thế nào, chỉ loáng thoáng thấy cơ thể tôi trong vòng tay hắn. Dương Thành Vũ… hắn ta thật đáng ghê tởm!
Hai hốc mắt cay xè, tôi lắc lắc đầu, sụt sịt hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn Vinh giải thích:
– Anh… ban nãy em xuống bếp định pha trà cho anh, Vũ từ đâu xuất hiện kéo em vào căn phòng đó. Hắn cưỡng hôn em, sức em không lại hắn được! Hắn cố tình quay lại video để gửi cho anh! Anh… anh tin em được không? Em vốn định nói với anh chuyện này… không ngờ hắn lại gửi cho anh video…
Vinh không thèm nghe tôi nói, cơn tức giận khiến anh mất đi lý trí, anh bực bội thở phì phì bước khỏi phòng. Lâu nay Vũ rất hay nhìn tôi chòng chọc, hắn cũng thường tiến lại gần mỗi khi thấy tôi, giờ hắn cố tình giăng bẫy thế này anh lên cơn điên cũng là dễ hiểu. Nhưng… cơn tức giận của anh… xuất phát từ cảm giác bị lừa dối sau lưng hay… vì anh ghen tuông? Tôi khẽ lắc đầu, gạt nước mắt. Dù thế nào thì ai trong hoàn cảnh của anh cũng tức đến lộn ruột, dù có yêu người vợ của mình hay không.
Mười hai giờ Vinh cũng không trở về phòng. Anh không cầm theo chìa khóa xe cùng ví, cũng không thay quần áo ra ngoài, thế nên tôi đoán anh trở lại thư phòng. Thư phòng có một bộ sofa lớn, có khi nào anh nằm ngủ ở đó không? Nhưng… không có chăn ở đó, lỡ như anh bị lạnh…
Tôi gấp gọn tấm chăn nhung mỏng, bước qua hành lang lúc này đã tối đèn để gõ nhẹ cửa thư phòng, hỏi nhỏ:
– Anh Vinh… anh ở trong này phải không?
Cửa không khóa, bên trong tối om. Tôi hít một hơi, lần mò theo trí nhớ vị trí sofa.
– Á!
Tôi vấp nhào vào một cơ thể ấm áp, mùi hương quen thuộc của anh làm tôi tủi thân mà hai mắt cay cay. Vinh vùng dậy đẩy tôi ra, quát:
– Cô vào đây làm gì?
– Anh… em sợ đêm anh lạnh… em mang chăn cho anh!
– Không khiến cô phải lo!
Vinh mặc kệ tôi đứng đó, bực bội ném cái chăn ra đất, anh quay lưng lại tôi. Điều hòa lạnh thế này… Tôi sụt sịt, vẫn mặt dày cầm chăn để dưới chân anh, nói nhỏ:
– Em để chăn ở đây, anh lạnh thì đắp nhé. Anh không tin em thì mai em đi. Em ở đây cũng chỉ vì anh.
Tôi nghẹn ngào nói. Vinh không có phản ứng, không gian tối tăm chìm trong im lìm lạnh lẽo. Tôi cay đắng chấp nhận niềm tin anh dành cho tôi bằng con số không tròn trĩnh. Phải rồi… tôi lừa anh cái thai trong bụng, tôi lừa anh cưới tôi, tôi lừa Đức cái thai hỏng, tôi lừa bố mẹ tôi… Tôi đã lừa tất cả thế giới này, làm sao anh có thể tin tôi được đây?
Trở về phòng, tôi thẫn thờ tắt điện. Ngả lưng lên giường tôi để mặc dòng nước mắt lăn dài. Cứ nghĩ tôi đã có Vinh bên cạnh, mỗi ngày một gần gũi với anh hơn, mỗi ngày tận hưởng một niềm vui nho nhỏ bên anh, cứ nghĩ con người đâu phải là gỗ đá, rồi anh cũng sẽ chấp nhận tôi thôi… nào ngờ sóng gió ập đến khi con thuyền còn chẳng có nơi neo đậu, làm sao có thể vững chắc trong cơn sóng dữ? Để đến lúc này, con thuyền nhỏ chòng chành ấy cũng đã bị sóng đánh tan mất rồi…
Tôi chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, chợt cảm thấy vòng tay ai đó choàng qua eo tôi. Mùi hương dễ chịu của anh làm tôi bừng tỉnh, hạnh phúc đến nghẹn lại tôi xoay người về anh, hai mắt long lanh nhìn anh trong ánh đèn ngủ xanh dương:
– Anh… anh tin em rồi sao?
– Thằng Vũ khốn nạn đến mức ấy, tôi cũng không ngờ!
– Hắn còn khuyên em bỏ anh để đến với hắn. Chó má thế đấy!
Vinh “ừm” nhẹ trong cổ họng, bất chợt anh siết chặt tôi vào lòng, âm giọng anh có chút nghèn nghẹn bên tai tôi:
– Vy, tôi xin lỗi.
Tôi lắc lắc đầu trong vòng tay anh, nước mắt vẫn rơi nhưng lúc này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh tin tôi… anh chọn tin tôi… còn hạnh phúc nào lớn hơn cho tôi nữa đây?
– Đừng đi!
Vinh thêm siết chặt, giọng nói của anh chứa đựng sự van nài. Tôi mỉm cười lau nước mắt trên má, gật đầu:
– Anh tin em rồi, em còn đi làm gì? Em hạnh phúc còn không hết nữa. Lâu nay Vũ luôn soi mói em, thực tình em rất khó chịu với hắn, chẳng ngờ tối nay hắn lại hành động xấc xược đến vậy!
– Mai chúng ta chuyển đi.