Vòng tay phía sau ôm choàng lấy tôi, Vinh cọ cằm lên đỉnh đầu tôi, thì thầm bên tai tôi:
– Vy… tôi xin lỗi vì những gì xảy ra tối nay. Mọi chuyện đến quá bất ngờ… tôi nhất thời quên mất em…
Tôi lắc đầu:
– Em không trách anh gì cả, em chỉ thương anh, thương Lan và thương chính em thôi. Em biết em ích kỷ… nhưng em vui vì Lan không nhớ ra anh, vui vì Lan đã có người mới. Đó xem như là may mắn của em, dù là nỗi đau của anh.
Vinh không trả lời cũng là lời thừa nhận anh đang đau đớn, nhưng anh đã lựa chọn điều này trong phút quyết định… vì tôi. Được yêu thương khiến con người trở nên dũng cảm, tôi nuốt một ngụm nước bọt, quay lại nhìn anh:
– Còn một chuyện nữa em luôn để tâm… dù em biết nhắc lại khiến anh đau lòng nhưng em vẫn muốn hỏi… Năm xưa, khi Lan gặp tai nạn, chị ấy đang… mang thai đứa con của anh… có phải không?
– Em nghe ai nói chuyện này?
Vinh có chút bực bội, cau mày hỏi tôi. Tôi hơi xấu hổ, lúng túng trả lời anh:
– À… hôm đám cưới, lúc thay đồ em nghe mấy cô nói chuyện với nhau…
Yết hầu dịch chuyển, Vinh thở dài:
– Không, trước khi Lan gặp tai nạn, cô ấy đã bỏ đứa con của tôi và cô ấy… cô ấy muốn học tiếp lên, vì sợ cái thai ảnh hưởng việc học nên cô ấy đã làm vậy. Cũng vì chuyện này mà tôi và cô ấy cãi nhau, cô ấy uống rượu rồi lái xe một mình, sau đó xảy ra chuyện. Tôi đã luôn trách bản thân vì tai nạn của cô ấy. Tôi trách mình ích kỷ, không nghĩ cho cô ấy, chỉ biết đòi hỏi!
Thì ra… sự thật lại là như vậy! Tôi rưng rưng nước mắt, cảm thấy xót xa vô cùng cho người đàn ông trước mặt tôi. Nỗi đau anh phải chịu khi Lan gặp tai nạn không chỉ là sinh ly tử biệt mà còn là nỗi ân hận trách móc bản thân. Thảo nào… anh đã điên loạn đến mất đi lý trí. Tôi cũng đã hiểu hơn về con người Lan. Có lẽ cô ấy thuộc tuýp phụ nữ đam mê sự nghiệp, phóng khoáng và cuốn hút, đàn ông luôn phải theo đuổi cô ấy. Vinh đã từng là một người đàn ông như vậy bên cạnh cô ấy. Còn tôi… tôi lại là một cái đuôi của anh, luôn tìm cách lấy lòng anh, thật là… trái ngược như xoay một trăm tám mươi độ.
Tôi gật đầu, áp hai tay mình lên hai má anh, nhìn sâu vào đôi mắt hoe đỏ của anh, mỉm cười:
– Chỉ cần anh thích, em sẽ luôn là cái đuôi của anh. . Đọc tr𝒖yệ𝐧 ch𝒖ẩ𝐧 khô𝐧g q𝒖ả𝐧g cáo ~ 𝘛r 𝐔ⅿ𝘛r𝒖y𝓮𝐧﹒𝑉𝐧 ~
Vinh bĩu nhẹ môi:
– Vừa thảo mai vừa khéo nịnh!
– Em nói thật mà.
Tôi cười cười. Vinh coi lời tôi nói như một câu nịnh thì tùy anh thôi. Tôi nhìn về phía trước, thấy Bảo bước nhanh tới. Anh ta cũng biết chọn lúc xuất hiện đấy!
– Cậu ngủ trong đó à?
– Anh thông cảm… ba ngày rồi em chưa đi nặng!
Bảo nhăn nhó cười hè hè, làm bộ xoa bụng rồi nhanh chân mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Tôi thì nghi anh ta muốn Vinh và tôi làm hòa rồi mới xuất hiện đó thôi. Có người trợ lý như anh ta quả thật là tốt!
Bảo đưa tôi và Vinh trở lại thành phố, trên đường đi anh ta rẽ vào một quán phở, dù nước dùng thiếu đủ vị nhưng tôi cảm thấy ngon miệng vô cùng, bởi vì… trước mặt tôi là anh. Vinh chậm rãi thưởng thức bữa tối, không vui không buồn, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ. Bảo im im ăn phần của mình rồi bước ra quầy thanh toán.
Về đến biệt thự nhà họ Dương là mười giờ, mọi người đều đã về phòng mình, không gian tĩnh lặng chỉ có Vinh bước đi trước, tôi theo sau anh lên phòng. Trong lúc Vinh tắm, tôi tìm một chai rượu mạnh cùng một ít mồi nhắm, mang lên phòng. Anh bước ra, thoáng thấy tôi cùng khay nhậu trên bàn kính, hai mắt anh hiện lên dấu hỏi to đùng rồi tối lại.
Tôi vẫy tay gọi anh ra bàn:
– Chồng, em với chồng nhậu đi!
Anh cau mày:
– Em đang phải uống thuốc!
– Hihi, em uống nước lọc vẫn nhắm được với mồi mà! Thịt bò khô với mực sấy em mua trưa nay đấy, định rủ anh nhậu khi mình vào nhà mới. Thôi, giờ mình nhậu luôn đi!
Tôi rót một chén rượu cho anh, tự rót nước lọc cho mình. Có lẽ trong mơ tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại giúp chồng giải sầu thất tình với người đàn bà khác, nhưng dù sao thì cũng xảy ra rồi.
– Cất đi!
Vinh không nhận chén rượu từ tay tôi. Anh mở cửa, nhàn nhạt bỏ lại một câu:
– Tôi sang thư phòng, em nghỉ sớm đi.
Thật là… anh biết cách làm mất hứng của tôi ghê! Vậy mà sâu trong lòng, cảm giác vui vẻ lại khiến lòng tôi rộn ràng. Anh không cần tôi tìm cách an ủi anh… bởi vì việc này… sẽ khiến tôi thực sự đau lòng? Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, anh vì người đàn bà khác mà đau khổ trước mặt tôi, tôi có thể vui được sao? Ai da… tôi coi thường cảm giác của bản thân quá rồi… Trong những giấc mơ ngọt ngào nhất tôi cũng không thể tin nổi, cho đến lúc này, người nghĩ cho tôi… hóa ra lại là anh.