Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Bàn tay ấm áp như thái dương chạm đến da thịt, âm giọng tha thiết thân quen vang lên bên tai tôi:

– Vy, tỉnh lại đi em! Anh xin em! Anh yêu em… rất yêu em!

Thần thức tôi mơ màng, cảm giác nơi bàn tay được một bàn tay lớn nắm chặt cùng nước mắt ai đó rơi lên. Vinh vừa nói yêu tôi sao?… Lần đầu tiên tôi được nghe lời yêu từ anh, tưởng như đang nghe trong một giấc mộng không có thực, chỉ là… giấc mộng này đáng sợ quá… lạnh lẽo tăm tối quá!

– Vy… tỉnh lại đi! Ba con anh cần em!

Tiếng trẻ con khóc văng vẳng, âm giọng run rẩy nghẹn ngào của người đàn ông nhòa lệ đang siết chặt tay tôi… Tất cả đều níu giữ tôi… Phải rồi… đã từng một lần anh phát điên vì sinh ly tử biệt, tôi không nỡ… không nỡ bắt anh chịu đọa đày thêm một lần nào nữa! Tôi còn anh, tôi còn con, làm sao tôi có thể ch.ết? Không… Tôi không thể ch.ết!

Cảm giác lạnh giá như được ánh dương rọi chiếu, hai mắt tôi lơ mơ mở ra. Vinh nhào dậy trước động thái nhỏ nhất từ tôi, hạnh phúc đến vỡ òa anh vừa gạt nước mắt vừa gọi to:

– Bác sĩ… vợ tôi tỉnh lại rồi! Bác sĩ ơi!

Tôi cũng hốt hoảng khi biết mình đã lịm đi suốt một ngày một đêm, máu chảy nhiều đến ướt đầm mấy tấm khăn, phải truyền đến 28 đơn vị máu. Vinh chưa bao giờ đối diện với sợ hãi như những gì vừa xảy ra. Lúc này, khuôn mặt anh trắng bệch, đôi môi tím ngắt khô khốc cùng quầng mắt thâm sì. Suốt quãng thời gian sau khi tôi sinh mổ anh luôn ở bên tôi túc trực từng giây từng phút, đối diện với tử thần cùng tôi không rời một bước. Tôi tỉnh lại rồi… Anh òa khóc như một đứa trẻ, quỳ bên cạnh giường choàng tay ôm lấy tôi, áp má vào ngực tôi để cảm nhận nhịp tim của sự hồi sinh. Tôi cười cười vòng tay ôm lấy anh, đôi môi trắng bệch mấp máy:

– Chồng ngốc… đừng khóc nữa… người ta cười…

– Kệ người ta!

Da mặt Vinh dày tôi vẫn biết, giờ thì tôi càng khẳng định thêm một lần, lại còn biết anh cũng có lúc khóc lóc mè nheo thế này! Nhớ đến con, tôi biết con đang đợi tôi, tôi khẽ hỏi:

– Anh… con mình đâu rồi?

– Con ở trong lồng kính. Yên tâm, con không sao, y tá đang chăm sóc cho nó.

– Có lúc nào con vào trong phòng này không anh?

– Không. Em sẽ sớm gặp nó thôi. Nó cực kỳ đẹp trai, giống anh lắm!

Đôi môi Vinh cong lên đầy tự hào. Diệu kỳ… chỉ có sự diệu kỳ mới khiến tôi nghe được âm thanh con khóc gọi tôi, chính nhờ âm thanh ấy cùng những lời nỉ non tha thiết của anh mà tôi mới có thể quay trở lại với cuộc sống này!

Có mẹ tôi từ quê lên chăm cùng bác Hồng luôn tất bật phục vụ, đặc biệt là sự chăm chút cẩn thận từ người chồng tôi yêu thương nhất, ngày tôi được ôm đứa con trai khỏe mạnh xuất viện cũng sớm đến. Ngồi sau xe cùng mẹ con tôi, vòng tay rộng của Vinh choàng qua bao bọc cả hai mẹ con. Tựa đầu vào vai anh – người đàn ông vững chãi bên cạnh, cảm giác bình yên từ lúc nào ru mẹ con tôi vào giấc ngủ…

Lão Tín và Vũ đều phải trả giá cho những gì bọn họ gây ra. Bà Thủy lạy lục van xin vợ chồng tôi tha cho Vũ nhưng Vinh dứt khoát bắt hắn phải vào tù, cũng như lão Tín. Anh còn dọa tống luôn bà ta vào tù vì tội cấu kết với con trai bày trò hãm hại chúng tôi làm bà ta sợ hãi chuồn về.

Biết chuyện mẹ con bà Thủy khốn nạn thế nào, cả những chuyện trước đó cùng những nghi ngờ, ông Trí đã xét nghiệm lại ADN thêm một lần. Ông sốc đến nhập viện khi biết Vũ không phải con ông, bản xét nghiệm ngày xưa ông từng nhận được chỉ là giả mạo. Ông nhất quyết ly hôn bà ta khiến bà ta ngất lịm. Ông hối tiếc vì bao năm qua không nhận ra bộ mặt thật của bà ta, để đến lúc này cũng là quá muộn, ông ghê tởm bà ta để không thể nào còn chung chăn gối được nữa. Ông nhường vị trí tổng giám đốc Phúc Thanh cho Vinh, bản thân ông cùng cha mình tìm một nơi chốn yên bình nghỉ ngơi.

Nhớ đến miền quê bên sườn núi trong lành thanh sạch, tôi gợi ý hai người họ. Ba chồng và ông nội chồng tôi hào hứng với ý tưởng của tôi, bọn họ khăn gói đến khu nghỉ dưỡng ở chân núi để lánh xa nơi bộn bề tấp nập, bắt đầu tận hưởng những tháng ngày nhàn tản.

Người bận rộn nhất lúc này là Vinh, anh vừa đảm đương cương vị mới, vừa là một người cha bỉm sữa khéo léo tận tụy. Bận là thế nhưng niềm vui lúc nào cũng ngời sáng trên khuôn mặt anh. Tập đoàn Phúc Thanh dưới sự lãnh đạo của Vinh ngày càng nâng cao vị thế.

Nhận được tin Lan quyết định quay lại Mỹ, Vinh khẽ thở phào nói với tôi chuyện này. Sau những cố chấp cùng thù hận, suy cho cùng chị ta cũng là kẻ đáng thương, chỉ đơn giản số phận sắp đặt như vậy không thể khác, tôi mong rằng chị ta sẽ có cuộc đời bình yên ở nơi xa đó.

Đọc trên báo mạng, thông tin công ty nội thất Anh Đức phá sản, ngập trong nợ nần khiến tôi khựng lại, chẳng biết có muốn cười lên cho hả hay không, chỉ biết cõi lòng trĩu nặng. Tôi trầm giọng hỏi Vinh:

– Anh có liên quan gì đến chuyện này không?

Vinh nhún vai đáp:

– Hắn không đáng để anh quan tâm. Hơn nữa, chẳng phải hắn khốn nạn thì anh mới có được em à?

Vinh cười cười. Tôi chẳng biết sự thật phía sau thế nào. Rất có thể chỉ đơn giản nhân quả hiện hữu, bọn họ sống thế nào thì phải chịu quả đắng thế đó mà thôi! Dù sao thì hắn đúng là không đáng để tôi quan tâm. Mối quan tâm của tôi lúc này chỉ xoay quanh thiên thần nhỏ đã biết bò kia cùng người cha đang túi bụi trong công việc của nó mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui