Âu Di Dương lập tức ghé đầu sang xem cùng anh.
Cô không biết Tyler là ai, nổi tiếng bao nhiêu, mà phải nói đúng hơn là cô không biết bất kỳ nhà thiết kế thời trang nào cả.
Có điều, cô cũng khá tò mò anh chàng này sẽ thiết kế ra những kiểu váy cưới như thế nào.
Trong cuốn sổ có gần mười bộ váy cưới, chỉ nhìn hình vẽ thôi mà Âu Di Dương cũng đã đủ thấy được vẻ hào nhoáng của những chiếc váy này rồi.
Âu Di Dương bắt đầu mê mẩn, ngắm kỹ từng bộ từng bộ một.
Phó Tư Truy ngồi một bên quan sát Âu Di Dương, thấy cô chăm chú như vậy thì hài lòng vô cùng.
Cảm thấy quyết định nhờ vả tên đại phiền phức - Tyler này là quyết định vô cùng đúng đắn.
Ngay cả hôm anh dẫn cô đi xem nhẫn cô cũng vẫn là giữ thái độ không quá quan tâm.
Rốt cuộc hôm nay cũng có thứ thu hút được cô rồi.
Nhắc mới nhớ, lần trước hai người cùng đi mua nhẫn xong, anh có tặng cho Âu Di Dương một chiếc lắc tay.
Phó Tư Truy liếc nhìn cổ tay của Âu Di Dương, thấy chiếc vòng mình mua sáng long lanh trên cổ tay cô.
Không nhịn được nhếch môi cười.
Tyler - tên đại phiền phức - nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này vào mắt: “...” Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Tyler đã quan sát Phó Tư Truy từ nãy tới giờ, tầm mắt của người kia chưa một giây nào đặt xuống cuốn sổ của anh.
Chỉ chăm chăm nhìn ngắm người ngồi kế bên, lâu lâu còn tủm tỉm cười.
Hừ! Còn đâu cái vẻ cấm dục hôm nào?
Tyler hết nhịn nổi, hắng giọng lên tiếng: “Phó tổng giám đốc, dù sao tôi cũng bỏ công bỏ sức ra thiết kế đồ cưới cho ngài cùng vợ ngài.
Ngài có thể nào di dời ánh mắt của mình từ mặt của cô Âu xuống những bản thiết kế vĩ đại của tôi được không ạ? Hãy trích một chút sự quan tâm nho nhỏ của cậu cho những đứa con tinh thần của tôi đi có được không?” Dù sao tôi cũng là nhà thiết kế nổi tiếng! Không phải ai muốn mời thì mời đâu!
Âu Di Dương đang chăm chú xem váy cưới, nghe thấy lời này của Tyler thì giật mình, theo phản xạ nhìn sang Phó Tư Truy.
Lập tức, ánh mắt của cô va phải ánh mắt đong đầy ý cười của anh.
Tim Âu Di Dương đập lệch một phát…Cô đỏ mặt, lập tức lúng túng dời tập mắt, cúi đầu nhìn vào cuốn sổ kia.
“Anh…anh…sao anh không xem đồ cưới…”
Phó Tư Truy không thèm quan tâm đến mấy lời nói của Tyler, anh vẫn nhìn chằm chằm Âu Di Dương, lúc này nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh đột nhiên hơi buồn cười.
Sau đó, Phó Tư Truy nỗ lực kéo tầm mắt của mình dời xuống cuốn sổ kia.
“Bây giờ xem.”
Âu Di Dương: “...”
Bây giờ xem là thế nào? Chứ từ nãy tới giờ anh xem cái gì??? Phó tổng, anh lại làm sao nữa vậyyyy? Còn ánh mắt khi nãy là lại như thế nào nữa? Hai người đi xem đồ cưới, anh không xem đồ cưới, lại ở đó mà nhìn cô chằm chằm như vậy trước mặt người ngoài làm cái gì chứ??? Còn bị người ta nhắc nhở, xấu hổ chết đi được! Âu Di Dương bấn loạn hết cả lên.
Tyler rốt cuộc chịu hết nổi hai người này.
Cứ vờn qua vờn lại trước mặt anh ta.
Là khinh thường cẩu độc thân có phải không?
Tyler: “Tôi ra ngoài một lúc, 30 phút nữa quay lại.
Hai người xem trước đi nhé.
Lát nữa sẽ có nhân viên vào lấy số đo.”
Phó Tư Truy phất phất tay: “Được.”
Âu Di Dương sợ Phó Tư Truy lại không chịu tập trung, cô lật sang những trang thiết kế đồ vest, bắt đầu lên tiếng bàn luận với anh.
“Anh thích kiểu như nào? Thích mặc màu nào?”
Phó Tư Truy: “Em thích màu nào?”
Âu Di Dương chỉ vào một bộ màu xám: “Anh thấy bộ này được không, thiết kế này trông rất lịch lãm.
Hợp với anh lắm.
Màu xám cũng sáng nữa.
Hoặc màu trắng cũng được.”
Phó Tư Truy nghe cô nói thì mỉm cười.
Phải chi lúc chọn nhẫn cưới cô cũng nghiêm túc như vậy thì tốt rồi.
Phó Tư Truy: “Em thích là được.
Nghe em.”
Âu Di Dương: “Chọn vest cho anh mặc mà…”
Phó Tư Truy: “Dù sao anh mặc cũng chỉ là để cho em xem.”
Âu Di Dương: “...” Ngài Phó, thật ra là ngài mặc cho toàn bộ khách mời đám cưới của ngài xem mới đúng.
Có phải là ngài có hiểu lầm gì về việc từ “đồ cưới” không?
Âu Di Dương cảm thấy hôm nay Phó Tư Truy cứ làm sao ấy, không hề tập trung vào chuyên môn chút nào.
Đang tính mở miệng nhắc nhở, thì cửa phòng bị gõ hai tiếng.
Phó Tư Truy lên tiếng kêu người vào.
Nhân viên của Tyler lập tức mở cửa.
Sau đó, hai người được nhân viên lấy số đo.
Vì phải lấy số đo nên Phó Tư Truy phải cởi áo vest ngoài cùng áo gile của mình ra để có thể đo chuẩn nhất.
Hiện tại trên người anh chỉ còn lại áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xám.
Âu Di Dương nhìn động tác cởi áo của anh, mỗi cử động đều làm lộ ra một thân cơ thể được chăm chút rèn luyện, hormone nam tính lan toả tràn ngập.
Lại nhìn cơ thể chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng kia, cô vô thức nuốt nước bọt.
Chỉ là cởi áo khoác ngoài thôi mà, sao động tác của anh lại sặc mùi quyến rũ như vậy chứ! Còn có, thực sự nếu sau này ngài Phó có thiếu tiền, thì có thể suy nghĩ thử tới nghề làm người mẫu xem sao…Cái tỉ lệ cơ thể này…
Sau khi cởi vest ra, đường quai hàm góc cạnh và cần cổ của anh hoàn toàn được nổi bật lên, yết hầu trượt nhẹ lên xuống.
Áo sơ mi mỏng không thể che giấu được bờ ngực rộng lớn cùng bắp tay săn chắc của anh.
Nhìn xuống một chút, ở eo được anh thắt một chiếc dây nịch màu đen có logo hàng hiệu trông vô cùng sang trọng.
Lại thêm đôi chân vừa dài vừa thẳng kia.
Chỉ với hình thức bên ngoài thôi đã đủ làm cho tim Âu Di Dương đập mạnh.
Quá đẹp! Quá nam tính! Lần đầu tiên cô cảm thấy âu phục cứng nhắc nghiêm túc có thể mặc ra cái kiểu vừa lịch lãm lại vừa cuốn hút quyến rũ tới mức này! Mà cởi ra thì lại cuốn hút gấp 10 lần...
Âu Di Dương đột nhiên cảm thấy, lần này cô lỗ nặng rồi.
Chồng hờ mà đẹp điên đảo thế này, sau này lỡ có xảy ra chuyện gì thì cô có ly dị nổi không nhỉ? Sau khi ly dị xong thì còn có người đàn ông nào vừa mắt cô nữa không? Cái tiêu chuẩn ban đầu đã bị Phó Tư Truy nâng lên một tầm cao mới thế này, Âu Di Dương cảm thấy lấy anh xong rồi thì mình không thoát ra nổi mất!
Cô nhìn anh đến thất thần, hai bạn nhân viên kia cũng hít một ngụm khí lạnh.
Đã gặp qua không biết bao nhiêu người mẫu nam, từ thân hình hoàn mỹ tới gương mặt đẹp trai theo nhiều kiểu, nhưng dạng người mà thân hình đẹp, mặt đẹp, còn có cả khí chất vương giả được ngấm vào từ nhỏ đến lớn thế này vẫn luôn là loại thu hút người khác nhất.
Nhân viên A cố định thần lại, lấy số đo: “Phó tiên sinh, tỉ lệ cơ thể của ngài hoàn hảo quá!!!”
Nhân viên B xuýt xoa: “Số đo này của ngài mà đưa cho ông chủ Tyler xem, chắc chắn ông chủ sẽ vui vẻ cả một tuần liền!”
Tyler có một tật xấu, những bộ quần áo do anh thiết kế, nhất định anh sẽ luôn tìm người mẫu có số đo cơ thể hoàn hảo nhất mặc lên thì anh mới chịu được.
Có khi một vài hôm đã tìm được, đó là may mắn.
Còn không, thời gian tìm kiếm người mẫu có thể lên tới vài tháng trời!!! Mà trong mấy tháng đó, nhân viên bị anh hành hạ không ít.
Nên nhân viên của Tyler đã bị ám ảnh với những con số, khi nhìn tới số đo của Phó Tư Truy, cả hai liền mắc bệnh nghề nghiệp nên không nhịn được tuôn ra vài câu khen ngợi.