Edit: Lhanh | CHƯA BETA
-
Hứa Nặc bị Chiến Thần kéo cánh tay, theo bản năng liếc nhìn xung quanh một cái: "Anh làm gì vậy, có chuyện gì về nhà nói."
Đương nhiên là Chiến Thần không đồng ý, ở trong nhà còn có con robot không có mắt Tiểu Mỹ, nó nhất định không cho hắn nói chuyện cẩn thận với cậu: "Chỗ này không ai, anh phải nói chuyện với cẩn thận với em, thời gian gần đây em tránh né anh để làm gì thế?"
Hứa Nặc không được tự nhiên quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Em nào có tránh né anh."
"Em chắc chắn né tránh anh." Chiến Thần nói như tố cáo: "Ngày nào em cũng không muốn nói chuyện với anh, chẳng lẽ em coi anh như vật trang trí trong nhà? Hôm đó là một ngày mát mẻ, em định rút x vô tình, không muốn chịu trách nhiệm? "
Hắn Nặc bị hắn nói thẳng ra...!Xấu hổ đỏ bừng cả mặt, miệng suýt chút nữa cắn đầu lưỡi: "Anh đang nói cái gì! Em, em khi nào thành người như vậy...!"
Chiến Thần lập tức phản bác:"Tại sao không, ha hả, bây giờ em muốn quỵt nợ sao? Lúc trước chỗ đó của em cắn chặt bé ciu lớn của anh không bỏ.
Bây giờ dùng xong rồi em không thèm quan tâm nó nữa.
em có nghĩ đến cảm giác của nó không? Em có cần để anh nhắc nhở lại, lúc đó em thoải mái như thế nào không hử, đúng vậy, nên để chúng ta lại suиɠ sướиɠ một lần nữa đi, chỉ có như vậy em mới nhớ tới nó!"
"Xuỵt!" Hứa Nặc vội vàng che miệng của Chiến Thần, mặt đỏ lan tràn đến tận cổ, "Anh nói nhỏ lại chút! Trong miệng tàn lời nói thô tục, trông anh còn giống thượng tướng không!"
Chiến Thần bị che lại miệng, cau mày nhìn Hứa Nặc bằng ánh mắt oan ức.
Trông hắn hệt như một chú cún con bị chủ bỏ rơi.
Hứa Nặc bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự tin, chậm rãi buông tay ra, hắng giọng nói: "Mấy ngày nay là lỗi của em, ừm, em quá bận rộn, nên có chút bỏ quên anh..."
"Là phớt lờ!"
"Được rồi, là em phớt lờ...!Được rồi, em sai rồi.
Xin lỗi, anh đừng tức giận có được không?"
Chiến Thần trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt khó chịu, miệng lẩm bẩm: "Omega thật sự là vô lý, bạc tình bạc nghĩa, ai biết em còn có lần sau hay không?"
Hứa Nặc bị hắn cuốn lấy đau đầu liền giơ hai tay lên đầu hàng:"Là lỗi của em, nếu sau này em còn như vậy thì em là chó con.
"
Chiến Thần lỗ mũi hừ một tiếng, bây giờ nét mặt mới khá hơn.
"Được rồi, chúng ta lên nhanh đi." Hứa Nặc nhìn vẻ mặt phong phú của hắn, trên mặt nhịn không được cười, vỗ vai Chiến Thần, "Anh thật giống em họ của em khi còn nhỏ."
"Em có em họ?" Chiến Thần cau mày nói,"Khi còn bé nó như thế nào? "
"Uh, rất đáng yêu, chúng em đều thích nó.
"
"Ồ" Chiến Thần giãn mày ra, đắc thắng nói,"Anh biết, em rất thích anh, cũng như anh thích em vậy."
Hứa Nặc:" ...!"
"À, đúng rồi, buổi chiều anh muốn tới quân đội một chuyến.
Có thể sẽ trở về trễ, em ở nhà ngoan ngoãn chờ."
Hứa Nặc gật đầu, nhớ tới buổi chiều mình cũng có hẹn, đến lúc đó có thể ra ngoài mua vài thứ, nói:"Được rồi, buổi tối em sẽ làm bánh ngọt."
"Được." Chiến Thần nhịn không được cảm thấy thất bại, nghĩ buổi chiều phải về sớm mới được.
Hai người chậm rãi nói rồi cùng nhau lên lầu.
...
Chiến Thần ăn cơm xong liền đi ra ngoài, Hứa Nặc ở nhà dọn dẹp một lát, thấy sắp tới giờ hẹn với Al, cậu đơn giản sửa soạn chút rồi ra ngoài.
Vừa bước vào phòng riêng, Al với nụ cười nhiệt tình thường thấy ra tiếp đón.
"Ôi trời, cuối cùng cậu cũng đến rồi...!khoan đã, mùi gì vậy, là người đàn vậy, sao lại có thối thế này?"
"Thối?" Hứa Nặc nhìn Al đang bịt chặt mũi, lúng túng ngửi áo của cậu.
"Có cái mùi sao?"
Al nhìn chằm chằm Hứa Nặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi, "Cậu bị đánh dấu phải không?"
"Ah ..."
"Được rồi, tôi hiểu," Al xoa mũi không hài lòng.
"Trên người của cậu có mùi của một Alpha.
Chắc là cậu không ngửi được mùi, thật sự là mùi thối nhất tôi từng gặp qua! Anh ta như đang nói với tôi là: Cút ngay, đồ thối tha"
Hứa nặc đưa tay sờ mũi cười:"Hôm nay cậu gọi điện tới chỉ để nói tôi thối như thế nào sao? "
Al kiêu ngạo đắc ý nói:"Tất nhiên là không phải, tôi mang vài viên ngọc tốt đến cho cậu xem, mau tới đây nhìn xem.
Nếu cậu cảm thấy được, bây giờ tôi liền bán nhiều một chút hàng."
" Tôi cũng không có hiểu biết đá quý, tôi chỉ có nhìn một số kiến thức trong cuốn sách thôi." Nói vậy nhưng cậu vẫn đưa tay ra chạm vào những viên đá quý trên bàn xem xét cẩn thận.
"Không sao, cậu rất thông minh, Nặc Nặc, tôi sẽ một người cầm tay dạy cậu." Al lắc rượu đỏ trong ly, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Ai, thật tức giận a.
Nếu không phải cậu là vợ cũ của Chiến Thần, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.....Lại nói tiếp, cậu bị người khác đánh đấu rồi.
Với tính khí nhỏ mọn keo kiệt của Chiến Thần, anh ta có thể chịu đựng được sao? Ý tôi là, cho dù hai người đã ly hôn, anh ta chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.
"
Hứa Nặc mím môi, mơ hồ nói: "A, ai mà biết, tôi muốn đi xem đá quý, cậu yên lặng chút."
Nhưng Al cũng không có ý định buông tha cho cậu, tiếp tục nhiệt tình hỏi: "Tôi rất muốn biết Alpha đánh dấu cho cậu có ngoại hình như thế nào, cao không? Có đẹp trai không, giàu có không? Nhìn hơi thở thì là một Alpha rất cường đại, có thể là quân nhân cũng nên, cấp bậc nhất định cũng không thấp ..
.
Khoan đã, sẽ không phải Chiến Thần đánh dấu cậu chứ?, "
Hứa Nặc:" ......!"
Al trầm mặt xuống, đột nhiên ngồi thẳng dậy:"Thật luôn?"
Hứa Nặc mở miệng định nói gì, cuối cùng chỉ nói:"Ừm ......!"
"Trời ơi!" Al kêu rên một tiếng.
"Sao lại thế này? Nếu anh ta biết cậu làm ăn với tôi, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi!"
Hứa Nặc nhịn không được cười, nhân cơ hội đặt một viên ngọc vào trong tay của hắn:"Vì vậy, đối tác tôn kính của tôi, vì lợi ích chung của chúng ta, cậu cần phải cố lên, đầu tiên dạy tôi làm thế nào để phân biệt đá quý đi"
Al trừng mắt, không tình nguyện nói:"Tôi thật sự là không may mắn ..
.
Thôi quên đi, cậu nhìn cho kỹ, muốn đánh giá chất lượng ngọc là tốt hay xấu, trước tiên phải...!"
Hứa Nặc chống cằm, cẩn thận nghe.
Việc xác định các loại đá quý cũng không phải là một việc dễ dàng, nó không phải học trong một ngày là thành kỹ năng tốt.
Hứa Nặc đi theo Al học đến 7 giờ chiều.
TRước khi tạm biệt, cậu còn cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng.
"Hôm nay học đến đây đã." Al liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
"Cậu đi nhanh đi, tôi một chút nữa còn có cái yến hội."
"Được rồi," Hứa Nặc đồng ý cất sách vở đi, cất tiếng cười nói.
"Tôi sẽ ôn tập thật tốt, chúc cậu chơi vui vẻ."
Al quay đầu đi, hừ một tiếng.
Hứa Nặc mỉm cười cũng không quan tâm.
Sau khi Al biết được Chiến Thần đã đánh dấu Hứa Nặc, cùng ngày xưa lúc nào cũng xum xoe ân cần đã không còn nữa, nhưng mà điều này lại hợp ý cậu nhiều.
Sự thay đổi này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, thậm chí khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, cậu còn muốn đi vào mua một ít bánh ngọt cho Chiến Thần nếm thử chút.
Vừa bước chân vào cửa, bỗng nhiên Hứa Nặc nghe thấy một giọng nói quen thuộc còn non nớt:"An An, cậu ăn bánh ngọt của Chiến Việt tôi rồi thì cậu là bạn gái nhỏ của tôi.
Đây là tôi mua bằng cả tiền túi của mình ..
.
Đương nhiên, tương lai tôi sẽ lại mua cho cậu, bởi vì tôi rất thích cậu.
"
Đây là...
Hứa Nặc quay đầu lại, liền nhìn thấy một người nho nhỏ trong một góc sáng của cửa hàng bánh ngọt.
Chiến Việt còn không biết mình đã bị Hứa Nặc phát hiện, vẫn luôn cố gắng thuyết phục đứa bé đang đắm chìm ăn chiếc bánh, "An An, nếu cậu trở thành bạn gái của tôi, tôi sẽ mang bánh của anh dâu cho cậu, anh dâu làm bánh ngọt cực kỳ ngon, đến anh trai tôi muốn ăn cũng không ăn được đâu."
Đứa bé kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt nhỏ cực kỳ tinh xảo: "Ăn ngon thật không?"
"Thật sự!"
"Vậy cũng không được," Đứa bé ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói,"Tôi là một cái Alpha! Còn là một cậu bé, là một người muốn làm những điều lớn lao, phải đi chiến trường gϊếŧ địch nhân, cho nên tôi không cần làm bạn gái nhỏ của cậu!"
Chiến Việt rất muốn nói: "Nhưng mà cậu rất thích chơi búp bê vải, còn thích chơi trang điểm," Song cậu biết, nếu cậu nói như vậy An An chắc chắn sẽ tức giận, vì vậy cậu thận trọng dò hỏi: "Vậy thì...!Làm bạn trai nhỏ có được không?"
– Hết chương 47 –