Edit: Lhanh | CHƯA BETA
-
"Một tách trà cầu." An An ra hiệu cho người máy người hầu, tiếp theo quay đầu cười tủm tỉm hỏi.
"Việt Việt muốn cái gì?"
Chiến Việt đem lời đến bên miệng "Dâu tây sữa bò" nuốt xuống, thật cẩn thận hỏi: "Trà cầu là cái gì?"
"À, một loại trà, hương vị cũng không tệ, đối thân thể rất tốt, tôi ở trong quân đội rất thích uống."
"Vậy tôi cũng muốn kiều trà." Chiến Việt nắn vuốt lỗ tai thỏ răng hô trong túi, ánh mắt của An An vừa nóng cháy vừa thân thiết làm cậu cảm thấy vừa thẹn thùng vừa vui mừng, một đôi tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Cậu ngồi thẳng lưng, cố gắng muốn làm cho chính mình nhìn tự tin lại tự nhiên một ít.
"An An, lúc trước cậu đi nơi nào vậy?"
"Tôi cùng các anh trai đi đại lục Tổ An." An An một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, vì bảo vệ tôi nên ba đã đưa tôi tới trường quân đội Eonia."
"Eonia!" Chiến Việt trừng lớn đôi mắt, suýt chút nữa từ trên ghế trượt xuống.
"Đó, đó không phải là trường quân đội được xưng chỗ ma quỷ sao?"
"Đúng vậy." An An thở dài, rũ xuống đôi mắt.
"Việt Việt, cậu cũng biết lúc ấy tôi nhỏ yếu như thế nào, như một Omega ấy, mấy năm nay tôi thật sự trôi qua không dễ dàng, trường quân đội tất cả đều là Alpha cường tráng hữu lực.
Vì đuổi theo tiến độ của bọn họ, hơn nữa còn phải bảo đảm chính mình không bị bắt nạt, tôi chỉ có thể mỗi ngày rạng sáng rời giường đi huấn luyện, một ngày ngủ có bốn năm giờ."
"An An." Chiến Việt nghe được chua xót, nắm lấy tay của hắn nói: "Mấy năm nay cậu cực khổ rồi, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần lo lắng có người sẽ bắt nạt mình nữa, một ngày có thể ngủ mười giờ luôn."
"Được." Vuốt ve hai mu bàn tay bóng loáng của Chiến Việt, khóe miệng An An nhấc lên, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng.
Lúc nói chuyện, trà cầu cũng đã được bưng lên.
"Cậu nếm thử đi, hương vị cũng không tệ."
"Ừm." Chiến Việt nâng ly trà lên, ngửa đầu uống một mồm to.
"Khụ khụ khụ!"
"Làm sao vậy?"
Chiến Việt bị vị đắng của nó nói không ra lời, vươn ra đầu lưỡi lắc đầu, vội vàng lấy một viên kẹo từ trong túi ra nhét vào trong miệng.
Trong mắt An An mang theo ý cười, lúc ánh mắt chạm tới đầu lưỡi đỏ tươi lộ ra bên ngoài của cậu lập tức trở nên sâu thẳm.
"Đắng quá."
"Có hả? Đây là trà duy nhất trong trường quân đội cung cấp, tôi đã uống mười năm rồi."
Như là tự chứng minh chính mình nói, An An không nhanh không chậm mà nâng ly trà lên uống mấy ngụm, lông mày cũng chưa nhăn lại một chút.
Ngay lập tức, ánh mắt của Chiến Việt nhìn hắn rất là kính nể, còn xen lẫn một tia như bậc cha chú đang yêu thương nhìn người bậc dưới.
"Đúng rồi, An An." Cậu nhóc từ trong túi móc ra một con thỏ răng hô, như hiến vật quý đưa cho An An.
"Đây là bản giới hạn đây 50 năm, cậu thích không?"
"Thỏ hả?" An An nhận lấy thỏ răng hô, búng búng răng cửa của nó.
"Rất đáng yêu, trường học kỷ niệm 50 năm sao?"
Chiến Việt: "..."
"Đây là thỏ răng hô đó...!Khi còn nhỏ, cậu thích nhất là thú bông, cậu không nhớ rõ nữa?"
An An lắc đầu, nhàn nhạt mà nói: "Tôi quên mất rồi."
Chiến Việt mím môi, chưa từ bỏ ý định móc ra đóng gói kẹo tinh xảo: "Hì hì kẹo thì sao, cậu cũng không nhớ luôn hả?"
"Ừ.
Sinh hoạt trường quân đội rất buồn tẻ, lâu lắm rồi tôi không có ăn kẹo."
"......"
Cậu không nói nữa, nhưng trong lòng lại tràn đầy đau khổ.
Cảm giác đó giống như đồng bọn nhỏ nhiều năm không gặp lại, đến khi gặp nhau mới đột nhiên phát hiện ra đối phương đã hoàn toàn không giống như hồi nhỏ, không chỉ có trưởng thành rất nhiều, cũng cường đại hơn rất nhiều.
Chỉ có chính mình vẫn còn giữ lại thói quen nhỏ lúc thơ ấu còn vô cùng đắc ý, ra vẻ mà vẫn luôn dừng chân tại chỗ.
Cậu bèn ngẩng đầu nhìn con thỏ cùng kẹo bị đặt ở trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Việt Việt, cậu hỏi tôi nửa ngày, cũng đến lúc tôi hỏi cậu rồi."
"A?"
An An bỗng nhiên cử động cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước tới trước mặt của Chiến Việt nói: "Mấy năm nay cậu có giữ mình trong sạch hay không? Có đúng hạn nhớ tới tôi không?"
Chiến Việt nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khuôn mặt không biết cố gắng mà đỏ, lắp bắp nói: "Cái, cái gì giữ mình trong sạch, tôi không phải loại người như vậy."
An An nhướng mày: "Cái loại gì?"
Chiến Việt mở miệng to miệng, nhỏ giọng nói: "Cái loại người đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi..."
An An vừa lòng, nghiêng đầu hôn hôn gương mặt của cậu: "Thật ngoan, khen thưởng cho cậu một cái moah moah này."
Chiến Việt: "..."
Cậu cảm thấy mặt của mình có thể chiên trứng gà luôn.
"Lần này về tôi sẽ không đi nữa." An An ngồi trở lại trên ghế, cười tủm tỉm mà nói: "Bây giờ cậu ở thế nào? Có thể thu lưu tôi không?"
"A, không quay về nữa." Chiến Việt ngượng ngùng nói chính mình bây giờ vẫn còn ở với mẹ, gãi gãi đầu nói: "Tôi, tôi ở trong hoa viên của đế đô có một phòng ở nhỏ, nếu cậu muốn ở, tôi đi dọn dẹp nó một chút, ngày mai là có thể dọn vào."
"Được."
Hai người lại trò chuyện một lúc nữa, Chiến Việt đưa ra muốn đi công viên giải trí.
"Tuy rằng khả năng cậu không có hứng thú nữa......" Cậu siết chặt phiếu giảm giá trong tay nói: "Nhưng mà tôi muốn cùng cậu đi, trước kia chúng ta đã nói muốn cùng nhau đi, kết quả còn chưa chờ tới cậu đã đi rồi."
"Tôi..."
Sợ bị cự tuyệt, Chiến Việt lại giành nói: "Cho dù cậu đã quên cũng không được, tôi còn nhớ kỹ đó, nếu cậu cảm thấy ấu trĩ lại nhàm chán, vậy chúng ta coi như là đang đi dạo cũng được."
"Không, một chút cũng không nhàm chán." An An thở dài: "Việt Việt, tôi làm cậu có cảm giác không an toàn như vậy sao?" Nói xong, hắn giơ tay xoa xoa mu bàn tay của Chiến Việt, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
"Yêu cầu của cậu sao tôi có thể không đáp ứng được chứ, cậu nói cái gì tôi cũng đồng ý hết."
Từ từ, tại sao lời này lại nghe thấy quen tai như vậy?
Chiến Việt nhớ tới, khi còn nhỏ cậu thường xuyên nói như vậy với An An, dùng để biểu đạt lòng chung thủy của chính mình......
Trưởng thành, cái gì cũng đều thay đổi.
Nhưng mà, cảm xúc nhỏ của Chiến Việt thật ra đã được trấn an rất nhiều, trong lòng tràn đầy vui sướng hài lòng.
"Vậy tôi đi lái xe trước, à không, tôi đi tính tiền trước." Sắc mặt của cậu ửng đỏ, một đôi mắt sáng lấp lánh.
"Cậu đừng giành với tôi đó."
"Được." An An nhìn bóng dáng của Chiến Việt, khóe miệng tươi cười chậm rãi mở rộng.
Cho dù đã đi qua mười năm, thì chuyện lúc nhỏ sao có thể quên.
Bất luận là thỏ răng hô, hay là kẹo hì hì, hay là sau buổi trưa thiếu niên nhỏ cùng với mình uống trà sữa, những thời gian tốt đẹp đó đã thật sâu mà ghi tạc trong vào đầu, khắc ở trong lòng.
Thời gian luôn có một loại lực lượng vô cùng cường đại, đồng thời hắn cũng làm một chút sự việc nhỏ bé không đáng kể để hoàn toàn hiểu rõ, cũng làm cho tình cảm đã từng ấu trĩ lại càng thêm thành thục.
Bởi vì nói là đã quên, chỉ là muốn cho Chiến Việt cảm thấy chính mình đã không phải là đứa bé khi còn nhỏ, chỉ biết khóc nhè làm nũng, mà là một Alpha cường đại, một người có thể bảo vệ cho cậu.
Rốt cuộc, nhiệm vụ của lần này về nước là muốn cưới được người về nhà...
"Ngồi xong, chúng ta đi thôi."
An An ngẩng đầu, trước mặt vươn tới một cái tay thon dài.
Chủ nhân của bàn tay chủ nhân còn có chút khẩn trương nho nhỏ, trong đôi đen bóng mang theo chờ mong.
Thở sâu, hắn cười rồi cùng nắm lấy tay của Chiến Việt.
"Đi thôi, Việt Việt."
– Hết chương 60 –