Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Edit: Lhanh | CHƯA BETA

-

Kỷ An Sách bị cậu ta lay động đến chóng mặt nhức đầu, không thể không nhấc tay đầu hàng: "Dừng lại dừng lại, tôi đi, tôi đi đã được chưa?"

"Thật sự?" Tiểu Quân vui vẻ, hưng phấn mà đẩy đẩy cậu. "Nhanh lên, đi đánh nát cái mặt của tiểu kỹ nữ kia! ai bảo cậu ta lần trước dám đoạt anh đẹp trai mà tôi nhìn trúng...... Hả từ từ." Cậu ta giữ chặt cánh tay, của Kỷ An Sách lại đột nhiên túm người lại, từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ, không cho cậu suy nghĩ đã bắt đầu bôi bôi chét chét ở trên mặt cậu. "Cậu là mắt mộc đi tới, cho dù làn da có tốt cũng không thể mặc kệ như vậy. Đừng nhúc nhích, để tôi tô má hồng cùng với vẽ mắt cho cậu, chiếu sáng xuống thất sự rất xinh đẹp yêu diễm, làm cho mấy cái Alpha đó mê mẩn đến không phân biệt được, chẳng phải là mỹ chết!"

"Tôi không thích bôi mấy thứ này." Kỷ An Sách nhíu mi, cũng may do Tiểu Quân đã độc thân nhiều năm nên tốc độ tay nhanh chóng không nói, chỉ chốc lát sau đã mân mê xong rồi.

Tiểu Quân thu hộp, lảng lơ vứt một cái hôn gió: "Đi thôi bảo bối, cố lên nha~"

Kỷ An Sách ngoắc ngoắc môi, tùy tay cầm lấy chén rượu trên quầy bar, đứng dậy đi tới hướng đó.

Kỷ Lân lần đầu tiên tới loại chỗ xa hoa truỵ lạc này, từ lúc vào cửa mày chưa lúc nào thả lỏng...... Cho dù là tiểu O hay tiểu B đều mặc quần áo hở hang hay là những Alpha giả dạng tao bao, còn có mấy ánh đèn lóa mắt cùng với âm nhạc ầm ĩ, không có cái nào là đang không ngừng khiêu chiến điểm giớ hạn của hắn...... Thượng đế, phải biết rằng thượng tướng Alpha Kỷ Lân lấy truyền thống cũ kỹ nổi danh, hoạt động giải trí yêu nhất chính là ở trong phòng trà an tĩnh đánh cờ tướng!

Càng nghiêm trọng chính là, không biết một cái Omega mềm mại không xương từ khi nào đã để tay ở trên vai của hắn, vừa quay đầu đã làm cho Kỷ Lân hoảng sợ.

"Chú này nhìn qua rất lạ mắt, là lần đầu tiên tới?" Omega cười cười, thổi một hơi cho hắn. "Cùng nhau uống một chén?"

"Không được." Kỷ Lân lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, duỗi tay đẩy người trên vai xuống dưới. "Xin tự trọng."

Vì muốn hiện ra sự tình nghiêm trọng cùng với cảm xúc không thích của chính mình, hắn thậm chí còn trộm tiết ra một tia hơi thở Alpha cường mẽ.

"A ~" Omega lập tức chân mềm, hơi thở gấp, mị nhãn như tơ, nhưng mà nhìn kiểu gì cũng không thấy được là đang bị dọa sợ nằm liệt.

"......"

Kỷ Lân chạy nhanh đứng lên, nghiêng người xuyên qua đám người, thay đổi ghế ngồi.

Kéo kéo cổ áo, vỗ vỗ vai, sau khi xác định hình tượng của chính mình đã hoàn toàn hoàn mỹ, hắn lại một lần nữa ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt tràn đầy hài hước.

Kỷ An Sách đứng ở cách đó không xa, trong tay bưng chén rượu, vẻ mặt đang xem diễn.

Cơ thể của Kỷ Lân trong chớp mắt cứng đờ, hắn nắm chặt tay sau đó lại buông ra, lặng lẽ cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi ở trên quần.

Lúc này nên làm cái gì đây? Hắn không biết cái kỹ xảo thả thính của người bình thường, nếu mà tùy tiện đi lên hình như lại có chút không lịch sự, Bái Bái chắc chắn cũng sẽ không phản ứng chính mình, nhưng mà ngồi không thế này...... Thật sự là khó khăn.

Ngay lúc Kỷ Lân đang nôn nóng khó nhịn, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một Alpha thân hình cao lớn hướng tới chỗ của Kỷ An Sách.

"Nha, Bái Bái, đêm nay em hát rất êm tai."

"Phải không?" Kỷ An Sách nhấc đầu lên, cười nói: "Cảm ơn đã khen, Jack."

"Đúng vậy." Jack nhìn Omega có dung mạo tinh xảo trước người này, lẩm bẩm mà nói: "Đêm nay em cũng phá lệ xinh đẹp."

"Ừm, là Tiểu Quân bôi cho tôi một chút gì đó, anh cũng biết mà, cậu ấy luôn luôn như vậy, ừm." Cậu đắn đo một chú nói: "Luôn thích đẹp như vậy."

"Cậu ta sao có thể cùng so sánh với em được." Jack cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt mê luyến. "Từ từ, trên mặt em dính chút đồ này."

"Hả?"

Jack không nói nữa, vươn tay muốn xoa gương mặt Kỷ An Sách.

Nhưng mà lúc hắn ta sắp đụng tới làn da trơn mềm đã lâu, thì bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo từ sau phía lưng đánh úp lại, lông tơ lập tức dựng ngược lên, nhưng không chờ hắn ta quay đầu lại, đã bị một bàn tay lạnh lẽo to lớn nắm chặt.

"Nhóc con, cách xa em ấy một chút!"...... Đây là câu nói cuối cùng khi lúc ta bị ném bay mất.

Sau khi Kỷ Lân ném bay Alpha có ý đồ gây rối với Kỷ An Sách, sắc mặt vẫn luôn cực kỳ u ám.

Kỷ An Sách rất là ngoài ý muốn nhướng mày: "Nha, người cao to, anh muốn làm cái gì?"

Kỷ Lân không nói gì, kéo cổ tay của Kỷ An Sách xoay người liền đi. Hắn bước chân vừa nhanh lại vừa vững, Kỷ An Sách thì ở sau người nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo, những lời từ trong miệng bắt đầu từ tâm trạng không tệ vui vẻ tới tức giận mắng thở hổn hển, cuối cùng từ gì cũng đều nói ra.

"Anh mẹ nó có bệnh hả, anh là ai, a, anh, anh mau thả tôi ra!"

"Mẹ nó ngài có thể chậm một chút sao!"

"Tôi dựa vào...... Anh, anh mau buông tay ra cho tôi!"

Kỷ Lân vẫn luôn đi tới ra ngoài quán bar, đi tới một cái hẻm nhỏ mới dừng bước.

Một tay của Kỷ An Sách chống đầu gối, còn không chờ cậu hít thở đều lại, bỗng nhiên bị hung hăng đẩy lên tường.

"Ưm......"

Đôi môi nóng cháy không chút nào khách khí dính lên, mạnh mẽ chặn lại cái miệng nhỏ đang không ngừng mắng chửi kia.

Hương vị vừa quen thuộc lại xa lạ từ đầu lưỡi truyền đến, Kỷ Lân một tay nâng sau cổ của Kỷ An Sách, không chút khách sáo liếm láp thịt mềm trong miệng cậu, đầu lưỡi nhỏ mềm mại kia vừa định đẩy ra đã bị hắn một ngụm ngậm lại, dùng sức mút vào hai cái, đau tới nỗi nước mắt của Kỷ An Sách đều sắp chảy ra.

"Anh có thể hay không ưm....... Nhẹ chút......"

Kỷ Lân nhìn thấy trong mắt của cậu ngậm nước mắt, động tác ngoài miệng buộc phải chậm rãi lại, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ mà liếm láp, nhẹ nhàng quấn chặt lấy đầu lưỡi của cậu, chọc chọc chỗ nhỏ phía dưới của cái lưỡi.

Kỷ An Sách híp mắt, nhìn thấy trong mắt của Kỷ Lân đều là nghiêm túc, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

Kỷ Lân thở hổn hển hai hơi, nụ hôn này đã khơi gợi hết dục vọng của hắn đã nhẫn nhịn mười mấy năm: "Cười cái gì, hả?"

"Kỹ thuật hôn cũng chẳng ra gì." Kỷ An Sách nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, gằn từng chữ một mà nói: "Cùng với những người trước đó đều kém xa."

Đồng tử của Kỷ Lân đột nhiên trừng lớn, sắc mặt đột nhiên u ám xuống. Hắn nắm cằm của Kỷ An Sách, âm thanh đè ép tới cực thấp: "Ai chạm qua em?"

Đau đớn làm lông mày của Kỷ An Sách nhíu lại: "Buông tay...... Người chạm qua tôi rất nhiều, anh là muốn hỏi cái nào?"

Huyệt Thái Dương của Kỷ Lân nhảy nhảy, độc chiếm dục của Alpha làm hắn ghen ghét đến phát điên. Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển đi xuống, mơn trớn hầu kết tinh xảo: "Nơi này đã từng bị chạm qua không?"

"Anh......"

"Xẹt xẹt!"

Ở trong ánh mắt không thể tin được của Kỷ An Sách, Kỷ Lân đã một phát xé rách áo sơmi của cậu, lộ ra xương quai xanh cùng với một mảng lớn ngực tuyết trắng.

"Nơi này thì sao?" Âm thanh của hắn hơi hơi phát run, động tác trên tay lại là không lưu tình chút nào. "Có ai chạm qua không?"

"Anh mẹ nó buông tôi ra!" Kỷ An Sách thật sự đã nổi giận, cậu mạnh mẽ đẩy Kỷ Lân ra, lạnh lùng mà nói: "Tôi cùng ai làm cái gì, cùng ai lên giường, cùng ai đánh dấu, cùng anh có một chút quan hệ gì sao? Anh là ai, anh mẹ nó dựa vào cái gì mà quản tôi, lão tử quen biết anh sao hả!"

Dứt lời, hắn trừng mắt thở hổn hển khẩu khí, gom lại quần áo như giẻ rách, xoay người rời đi.

Ở sau lưng cậu, Kỷ Lân đứng yên thật lâu, cuối cùng dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, thống khổ mà bưng kín mặt.

......

Lúc Kỷ An Sách trở về quán bar, Tiểu Quân đang nhìn xung quanh hồi lâu.

"Ai nha cậu đi đâu vậy, tôi đã tìm cậu nửa ngày đó!" Tiểu Quân vội vàng chạy tới, lúc đến gần mới phát hiện một tia manh mối. "Ai, sao môi của cậu lại sưng lên như vậy, quần áo cũng thay đổi nữa." Bỗng nhiên hiểu ra cái gì, cậu ta không có ý tốt mà chọc chọc mặt của Kỷ An Sách. "Có phải đã xảy ra cái gì đúng không nha~"

"Cái gì chứ." Kỷ An Sách bị cậu ta làm cho tức cười. "Cùng với một tên bệnh tâm thần đánh một trận, đang còn mệt đây."

"Sao lại thế này, sao lại thế này? Nói cho tôi biết một chút."

"Nói cái rắm, về nhà, tạm biệt."

"Ai, cái cậu này...... Được rồi, được rồi, trên đường chú ý an toàn."

Kỷ An Sách cười cười, cầm lấy áo khoác liền rời đi.

Tuy là thành trấn nhỏ thì cũng có chỗ tốt của thành trấn nhỏ, người dân ở đây khá là thuần phác, hơn nửa đêm, một cái Omega như cậu đi ở trên đường, trong lòng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Cho dù có cái đuôi nhỏ, có lẽ cũng không dám làm cái gì.

Kỷ An Sách xoay một đường cong, nghiêng đầu lười nhác nhìn về phía sau liếc mắt một cái.

Ở phía sau cậu, một bóng dáng cao lớn đang đứng ở bên cạnh một cái bảng hiệu, thấy cậu quay đầu lại liền vội dừng bước chân lại, nỗ lực muốn súc ở tinh tế trạm bài cột lúc sau, thoạt nhìn có như vậy vài phần...... Đáng yêu.

Mặt của Kỷ An Sách không có biểu hiện gì mà thu hồi tầm mắt, bước chân liền đi.

Mãi cho đến khi cậu lên lầu, người nọ vẫn không xa không gần mà đi theo.

Về đến nhà sau, Kỷ An Sách xoa xoa đầu chó, đổ một ly trà sữa cho chính mình.

Bưng chén đi tới trước cửa sổ, rũ mắt nhìn thấy bóng dáng kia vẫn đứng dưới đó.

"Thích, đồ ngốc."

– Hết chương 70 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui