Sáng sớm hôm sau, Hạ Yên tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Lục Khởi Phong.
Cả người đau ê ẩm vì tai nạn xe hôm qua.
Cô khẽ rên lên một tiếng vì đau nên đã đánh thức người bên cạnh.
Anh nghe tiếng cô liền mở mắt ra, lo lắng hỏi: "Em đau à?"
Hạ Yên sáng sớm chẵng biết lấy sức đâu ra liền đạp anh một cái, bực bội nói: "Nếu là anh thì anh có đau không?"
[...]
Bảy giờ sáng Hạ Yên cùng Lục Khởi Phong sánh vai nhau xuống phòng ăn.
Ông Hạ đang ngồi đọc báo, không thấy Hạ Thời đâu, trong đầu cô liền nghĩ: "Có phải Hạ Thời sợ cô trả thù nên bỏ trốn rồi không?"
"Ba, chào buổi sáng." Hạ Yên bước đến ôm lấy ba hôn chụt lên má ông, cười ngọt ngào nói.
Đây là thói quen của cô kể từ khi còn nhỏ, mấy ngày trước mỗi sáng không gặp ba liền ăn không ngon.
Chắc cô sẽ ở đây dài dài đấy.
Ông Hạ cưng chiều xoa đầu cô, nhẹ nhàng để con gái cách xa mình một khoảng nhìn thật kĩ, đau lòng nói: "Yên Yên, ba ước gì mình có thể chịu nổi đau đêm qua thay con."
"Ba, đừng nói vậy chứ.
Nếu thật sự có thể chịu thay được thì người đó là Lục Khởi Phong."
Ông Hạ thấy cô liền muốn bước đến đánh con rể một trận ra trò, Lục Khởi Phong nhìn ba vợ bằng đôi mắt vô tội.
Anh không dám nhìn nữa, kéo ghế cạnh ông Hạ để Hạ Yên ngồi xuống, rồi đảo mắt tìm kiếm Hạ Thời nhưng không thấy đâu liền buộc miệng hỏi: "Hạ Thời đi làm rồi ạ?"
"Đi cả đêm qua không về, ở chỗ Mẫn Nghi."
Nhắc đến Trương Mẫn Nghi sắc mặt ông Hạ liền dịu đi rất nhiều, trong nhà ai cũng biết ông Hạ yêu thương Trương Mẫn Nghi như con gái ruột vậy.
Hạ Yên đứng nhất trong lòng ông thì Trương Mẫn Nghi đứng thứ hai.
Nhiều lúc Hạ Yên hay chọc anh trai mình là được ba nhặt trước cổng nhà.
Hạ Thời chỉ biết câm nín vì sự thật quá rõ ràng.
Vừa nhắc thì Hạ Thời về tới, anh bước vào chào ông Hạ rồi đuổi Lục Khởi Phong đi chỗ khác ngồi để anh ngồi kế em gái mình.
Hạ Yên nhìn thấy anh liền bực bội, suy cho cùng anh vẫn là vì muốn tốt cho cô nhưng việc Hạ Thời phản bội lòng tin của cô là không thể chấp nhận được.
Cô ngồi ăn ngon lành chẵng buồn liếc nhìn anh trai.
Hạ Thời vò đầu bức tóc tìm cách để năng nhỉ em gái mình, rõ ràng người có lỗi là Lục Khởi Phong vậy tại sao người cuối cùng chịu trận lại là anh thế? Còn tên đầu sỏ sau một đêm thì lại được an toàn sống sót, thử hỏi công lý ở đâu chứ?
"Yên Yên à, đừng giận nữa có được không? Tiểu Thời Thời hứa với em sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa."
Hạ Thời cứ nói, Hạ Yên cứ ăn.
Mọi người nhìn anh như một thằng ngốc, ngồi nói chuyện một mình.
Nhưng vì để em gái hết giận, đâu phải đây là lần đầu anh mặt dày như thế đâu.
"Yên Yên, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em hết giận anh."
Hạ Yên nghe vậy liền thích thú nhướng mày: "Thật sao?"
"Thật."
"Vậy anh và Lục Khởi Phong chạy vòng quanh nhà một trăm vòng đi."
Lục Khởi Phong: "..." Mẹ nó chứ, anh ngồi không cũng trúng đạn.
Hạ Thời trước đây từng là vận động viên điền kinh, việc này đối với anh là quá dễ dàng, anh được lợi liền thích thú cười: "Được."
Vậy là hôm đó Hạ Yên ngồi sân sau nhà nhìn hai người đàn ông hì hục chạy dưới sân.
Đêm hôm đó vì vận động quá nhiều mà cả ngước Lục Khởi Phong ê ẩm, các cơ thịt đều đau cứ than vãn suốt buổi.
Hạ Yên thích thú nhìn anh, "Có đau không anh?"
Giờ thì anh đã biết Hạ Yên đang cố tình trả thù anh, nhưng không sao chỉ cần cô vui vẻ là được.
Hạ Yên ngoài mặt thì luôn trêu chọc anh, nhưng lát sau liền đem dầu nóng đến xoa bóp cho anh.
Lục Khởi Phong thõa mãn nhắm mắt tận hưởng cảm giác êm ái này.
Hạ Thời lúc nảy thấy em gái mang dầu nóng lên phòng liền biết làm gì, trong lòng anh thầm mắng Lục Khởi Phong chỉ biết lợi dụng em gái anh yêu cậu ta nên mới làm càng.
Hừ, anh cũng có vợ đấy.
Nghĩ vậy Hạ Thời liền điện thoại cho Trương Mẫn Nghi, giọng nói như đang làm nũng: "Mẫn Nghi, anh đau cơ quá."
Trương Mẫn Nghi liền tắm xong, mái tóc đen làm nổi bật làn da trắng của cô.
"Sao lại đau cơ?"
Hạ Thời kể lại mọi chuyện cho cô nghe, anh nói mình rất tủi thân vì không có ai quan tâm.
Trương Mẫn Nghi nghe giọng anh có vẻ mệt mỏi liền đau lòng, vô thức hỏi: "Vậy em đến chăm sóc anh nhé?"
Lời vừa nói ra cô chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, gương mặt đỏ bừng lên.
Hạ Thời đạt được ý muốn, cong môi nói: "Được, anh bảo tài xế đến đón em."
Trương Mẫn Nghi ngại ngùng nói: "Như vậy có tiện không?"
"Có gì mà không tiện, vài hôm nữa thôi em sẽ là Hạ phu nhân.
Bây giờ đến đây tập làm quen với môi trường mới từ từ đi.".