Hôn Nhân Lừa Gạt

Rời khỏi nhà Ngụy Thất, trong đầu Hoắc Hành không ngừng vang lên lời của Thẩm Mi. Thái độ ngày hôm nay của Ngụy Thất, nghĩ đi nghĩ đều cảm thấy việc này có chút kì lạ.

Về đến văn phòng, Hoắc Hành hẹn Thẩm Mi thời gian gặp mặt. Chờ Thẩm Mi đến, anh hỏi thẳng: "Bà Thẩm, bà với Ngụy Thất thật sự là xa cách lâu ngày, cho nên tình cảm lạnh nhạt à?"

"Luật sư Hoắc, lời này của anh là có ý gì?"

"Tôi đi gặp luật sư Ngụy rồi. Anh ta rất bài xích bà, nói khoa trương chính là hận đến tận xương tuỷ." Hoắc Hành tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Mi: "Bà nhất định có gì đó chưa nói với tôi đúng không?"

Thẩm Mi cố tình giả ngu hỏi lại: "Tôi thật sự không hiểu lời của luật sư Hoắc, có phải là Ngụy Thất vẫn không nhận tôi đúng không?"

"Luật sư Ngụy nhận hay không là chuyện của anh ta. Trọng điểm là bà không nói sự thật cho tôi." Hoắc Hành liếc mắt: "Nếu như bà không nói thật ra, vụ án này tôi không thể giúp bà được."

"Tôi đã nói những chuyện tôi biết cho anh nghe rồi. Năm đó người đàn ông kia không phải tôi giết, mà là Nguỵ Thất."

Thẩm Mi không kiềm chế được tức giận: "Luật sư Hoắc cứ muốn truy hỏi sự thật trong lời tôi, sao không từ Nguỵ Thất mà tìm hiểu đi. Tôi mới thực sự là người bị hại."

"Bà Thẩm, vấn đề này tôi nói bà biết bao nhiêu lần rồi. Ai giết người, bây giờ có truy ra cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì hai mươi hai năm là hết hạn truy tố từ lâu rồi." Hoắc Hành nhẫn nại giải thích: "Nếu sự thật như lời bà nói, Nguỵ Thất là kẻ giết người; nhưng bà không có chứng cứ. Mà Nguỵ Thất năm đó lại chỉ mới tám tuổi, vốn sẽ không bị truy tố."

"Tôi cũng chỉ muốn rửa sạch oan ức mà thôi."

Thẩm Mi tin, chờ một khi sự thật được phơi bày đó cũng là ngày Nguỵ Thất sẽ thân bại danh liệt. Cho nên trước ngày đó bà phải nhẫn nại, kìm nén thống khổ bao nhiêu năm vào lòng.

Trong đầu Hoắc Hành đột nhiên có một suy nghĩ thật đáng sợ. Phải chăng tất cả những điều Thẩm Mi nói là giả dối, mục đích thực sự của bà ta không phải là rửa oan, mà là khiến Nguỵ Thất thân bại danh liệt. Tuy nói chuyện năm đó, Nguỵ Thất không cần chịu trách nhiệm, nhưng chuyện cậu giết người là thật. Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nguỵ Thất trong giới luật sư; cho dù không thân bại danh liệt, cũng khẳng định để lại tiếng xấu.

"Tôi hiểu rồi, bà Thẩm." Hoắc Hành ngừng lại những suy nghĩ lung tung của mình: "Hôm nay đến đây thôi. Nếu như tôi có tin gì mới, tôi sẽ báo cho bà sau."

"Làm phiền anh, luật sư Hoắc."

Tần Tiêu tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt tiều tuỵ của mẹ Tần, nhìn kĩ sẽ thấy ở khoé mắt còn vương lại nước mắt chưa lau; không nghĩ cũng biết là mới khóc.

"Con tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?" Tiếng nói mẹ Tần có chút nghẹn ngào: "Mẹ gọi bác sĩ, con đừng cử động."

Vì lo mẹ Tần đau lòng nhiều quá mà không thể chăm sóc Tần Tiêu, Tô Trạm ở lại ngoài phòng bệnh cả đêm. Bất tri bất giác mà hút hết cả một gói thuốc, bây giờ trong ngực cảm thấy bồn chồn khó chịu.

Nhìn thấy mẹ Tần lảo đảo đi ra từ phòng bệnh, nửa điếu thuốc cuối cùng trong tay Tô Trạm bị hắn không do dự dập đi, ném vào thùng rác kế bên: "Tần Tiêu tỉnh rồi ạ?"

"Ừ, dì đi gọi bác sĩ..."

Vừa nói xong, cả người mẹ tần liền khuỵu xuống. Nếu không phải Tô Trạm nhanh tay lẹ mắt, chắc là bà đã ngã xuống đất rồi. Không nói đến có tuổi rồi, cả một đêm canh chừng không ngủ, người trẻ cũng chắc chắn không chịu nổi. Tô Trạm đỡ mẹ Tần ngồi trên ghế dài: "Cháu đi gọi bác sĩ cho, dì ngồi đây một lát đi."

Tô Trạm nhanh chóng gọi được bác sĩ đang trực ban đến. Bác sĩ kiểm tra cho Tần Tiêu xong, thả lỏng gương mặt khẩn trương nói với mẹ Tần: "Bệnh nhân đã bình thường rồi, mọi người yên tâm."

Mẹ Tần thở phào một hơi: "Cảm ơn."

Bệnh nặng chưa khỏi, đầu óc Tần Tiêu vẫn còn chút mê man. Hắn nhìn sắc mặt nghiêm trong của Tô Trạm hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Hai ngày." Tô Trạm liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ Tần, làm như lười biếng uốn người nói: "Tôi phải về nghỉ ngơi đây. Hai ngày nay vì cậu mà tôi chẳng chợp mắt được chút nào cả."

Tần Tiêu mấp máy bờ môi khô khốc: "Khổ cực cho cậu rồi."

"Biết tôi khổ thì mau khoẻ đi." Tô Trạm lại thêm một câu: "Khổ cực nhất là mẹ cậu đấy. Dì chăm sóc cậu suốt hai ngày không nghỉ, một bước không rời; thực sự là con cái là báu vật của cha mẹ."

Mẹ Tần và Tần Tiêu đều hiểu, lời của Tô Trạm là muốn hoà hoãn cho quan hệ căng thẳng giữa hai người. Chờ khi Tô Trạm đi rồi, mẹ Tần chỉnh lại gối đầu cho Tần Tiêu: "Thế này con dễ chịu hơn không?"

"Mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, con cần gì có thể gọi y tá."

Tần Tiêu nhất thời không biết làm sao đối diện với mẹ Tần. Có một vài vết thương trong lòng mắt nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

"Một mình con không tiện đâu, mẹ ở đây với con." Mẹ Tần không muốn rời đi.

Từ lần trước ở Trình gia đến nay mới có mấy ngày; nhưng mẹ Tần dường như trong một đêm già đi mấy tuổi. Mái tóc đen dài đã lấp tấm vài sợi bạc, khoé mắt cũng hằn lên vài vết chân chim. Những vết tích thời gian là minh chứng rõ ràng rằng bà đã không còn trẻ nữa.

"Mẹ về đi..." Tần Tiêu nhắm chặt mắt: "Con thực sự không muốn gặp mẹ, chí ít bây giờ thì không..."

Lời của Tần Tiêu khiến trái tim mẹ Tần như bị dao cắt. Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa con ruột thịt của bà, bây giờ nhìn mặt bà cũng không muốn.

"Mẹ chỉ là muốn con hạnh phúc mà thôi..." Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, mẹ Tần sẽ tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch của cha Trình, chia rẽ Tần Tiêu và Ngụy Thất.

Một bên làm đủ mọi cách cho rằng sẽ cho đối phương điều tốt nhất, một bên lại muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của người kia.

"Chúng ta vốn nên sống dựa vào nhau."

Giọng Tần Tiêu khàn khàn dường như có thể xé nát trái tim mẹ tần.

"Nhưng mẹ lại khiến con biến thành một kẻ chẳng còn gì cả."

Tần Tiêu vĩnh viễn sẽ không quên; giây phút Nguỵ Thất biết được sự thật, trong đôi mắt cậu ngập tràn hận thù như thể muốn băm hắn ra thành trăm mảnh. Cuộc hôn nhân mà hắn cẩn thận bảo vệ, lại bị mẹ Tần không chút sức lực đập nát đi. Hắn không thể tha thứ cho bản thân mình, càng không thể tha thứ cho mẹ Tần được.

Áp lực trong phòng bệnh gần như làm người ta hít thở không thông. Mẹ Tần nhìn gương mặt Tần Tiêu ngập tràn khí tức tuyệt vọng, bà mới đột nhiên hiểu; chính bà đã ép đứa con duy nhất của mình đến mức cùng đường mạt lộ.

Nếu có thể, mẹ Tần hi vọng tất cả có thể trở lại như ban đầu. Bà sẽ vui vẻ chấp nhận lựa chọn của Tần Tiêu, sẽ không ép hắn làm điều mà hắn không muốn; có thể cho hắn tự do làm theo những điều hắn muốn.

Tiếc là, tất cả lời xin lỗi đều đã muộn.

Những ngày tiếp theo, mẹ Tần vẫn đến chăm sóc Tần Tiêu như cũ; chỉ là thái độ của Tần Tiêu với bà trước sau đều không nóng không lạnh. Tô Trạm nhìn thấy cảnh này, nhân lúc mẹ Tần đi gặp bác sĩ, hắn cuối cùng không chịu được nói: "Mẹ con nào có ai thù nhau, cậu thế này với mẹ cậu mà coi được sao?"

"Mỗi lần gặp mẹ, tôi sẽ nhớ đến chuyện của Ngụy Thất." Tần Tiêu hít sâu một hơi, mới giấu đi được đau đớn trong lòng: "Tôi không thể nào tha thứ cho mẹ tôi, cũng không thể tha thứ cho bản thân. Đối với Ngụy Thất mà nói, chúng tôi đều có lỗi với em ấy."

"Chuyện của Ngụy Thất, mẹ cậu thực sự làm sai. Nhưng cậu không thể vì chuyện đã xảy ra mà cứ canh cánh trong lòng." Tô Trạm tiện tay cầm một quả táo lên, nhẹ nhàng xoay mấy cái: "Ngồi trách mẹ cậu, sao không ngẫm nghĩ tình cảm của cậu với Nguỵ Thất tựa như tờ giấy đi. Thổi nhẹ một cái, liền bay mất."

Tần Tiêu trừng mắt nhìn Tô Trạm nói: "Cậu có ý gì?"

"Ý của tôi là, cậu từ đầu đã không có được tin tưởng của Ngụy Thất, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay." Tô Trạm lau lau quả táo, há miệng cắn một cái, nhai ngon lành nói: "Thử nghĩ một chút xem. Cậu thực sự cảm thấy quyển nhật ký kia có thể ngăn cản cậu ấy yêu cậu sao?"

"Từ lúc bắt đầu, tôi đã cảnh cáo cậu đừng dùng cách đó tiếp cận Ngụy Thất. Dùng một lời nói dối bắt đầu một tình cảm là phải dùng trăm nghìn lời nói dối khác che đậy. Ngụy Thất bây giờ vốn là không rõ lời của cậu đâu là thật đâu là giả. Với cậu ấy, cậu là một kẻ dối trá đáng khinh."

Nhìn thấy Tần Tiêu không lên tiếng, Tô Trạm nói tiếp: "Sai lầm lớn nhất của cậu, chính là sau khi Nguỵ Thất biết được sự thật, lại dùng phương thức giam cầm giữ cậu ấy lại. Tính cách của Ngụy Thất cậu còn không biết sao? Cậu nắm càng chặt, mất cậu ấy càng nhanh. Giống như cát vậy. Cậu hiểu không?"

"Nói khó nghe chút, chuyện này cũng có thể chứng minh cho tình cảm của Ngụy Thất dành cho cậu." Tô Trạm vạch trần sự thật đau lòng, không cho Tần Tiêu một chút cơ hội nào nữa: "Cậu phải thừa nhận, cậu ấy không đủ yêu cậu."

"Không phải như vậy."

Tô Trạm liếc mắt: "Vậy cậu nói tôi nghe xem. Cậu ấy yêu cậu ở chỗ nào?"

"Tô Trạm. Cậu không hiểu Nguỵ Thất."

Tần Tiêu khẽ giật khóe môi, giống như tự giễu, lại giống như mỉa mai.

"Cho nên cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu. Nguỵ Thất yêu tôi nhiều thế nào."

Bởi vì yêu quá nhiều, cho nên mới không thể tha thứ. Có thể dễ dàng bỏ qua, mới là không hề có tình cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui