Hôn Nhân Lừa Gạt

Vĩ thanh 1:

  Mấy ngày mới tỉnh lại, Tần Tiêu nằm trên giường không thể nào động đậy, ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn. Tuy miệng nói không ra, nhưng mắt vẫn dùng rất tốt, cả ngày cứ nhìn Ngụy Thất chăm chăm.

  Bị nhìn suốt ngày, Ngụy Thất muốn làm gì cũng thấy không ổn, chỉ có thể làm ra dáng vẻ bực tức hỏi. " Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì? Mặt em nở hoa à?"

  Tần Tiêu bị thương nặng nằm trên giường, nhưng đừng quên đầu lưỡi không xương vẫn có thể trị Ngụy Thất. " Em... đẹp."

  Tuy lúc bị Thẩm Mi đâm là đâm suýt vào tim thật, nhưng Tần Tiêu cảm thấy nhát dao này đâm rất đáng. Nếu như biết một nhát dao có thể sớm đổi được Ngụy Thất trở về, dù cho đâm thêm ngàn nhát trăm nhát hắn cũng chịu. Ngụy Thất mấy ngày nay chăm hắn một tấc không đi một bước không rời, ngay cả rót ly nước cũng không cho Tần Tiêu chạm tay vào, mấy chuyện này từ trước đến nay tuyệt đối là không thể xảy ra được.

  Tần Tiêu nghe Tô Trạm nói, hắn nằm trong phòng ICU bảy ngày, Ngụy Thất liền túc trực bên hắn bảy ngày. Văn Tuyên đưa đồ ăn đến, Ngụy Thất tuy ăn nhưng lát sau lại nôn ra hết. Những ngày đó, Văn Tuyên gấp gáp bồn chồn như kiến bò trên chảo, dẫu sao trong bụng Ngụy Thất vẫn còn có một đứa bé, đến lúc người lớn ngã xuống, đứa bé cũng khẳng định là khó giữ được.

  Những chuyện này, Tần Tiêu nghe xong trái tim bắt đầu đau đớn, sức khoẻ mới hồi phục một chút, bèn sống chết cũng không để Ngụy Thất chăm sóc nữa, "Bây giờ anh đã có thể động đậy, em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để bị mệt."

  Theo lý mà nói, chăm sóc Tần Tiêu cũng không phải chỉ có một mình Ngụy Thất, Trình Hi Hòa và mẹ Tần cũng thay phiên nhau đến nhiều lần, họ cũng có thể ở lại qua đêm để cho Ngụy Thất về nghỉ ngơi, thế nhưng cậu có chết cũng không chịu. Không thể vượt qua kiên trì của Ngụy Thất, lại thêm việc Tần Tiêu cũng không muốn rời xa cậu, cho nên mọi người chỉ đành để Ngụy Thất túc trực bên Tần Tiêu.

  May mà thân thể Tần Tiêu vốn khoẻ mạnh, nên hồi phục rất nhanh, mới một tuần đã có thể xuống giường đi lại.

  " Sau khi anh tỉnh lại, em cũng chẳng hề nghỉ ngơi, hôm nay không đi đâu hết, ở trong phòng nghỉ đi."

  Thời tiết bên ngoài rất tốt, bác sĩ nói hít thở không khí trong lành, sẽ giúp cho Tần Tiêu hồi phục tốt hơn, Ngụy Thất muốn đưa hắn ra ngoài vườn hoa tản bộ, nhưng Tần Tiêu không đồng ý, ngược lại nói cậu phải nằm nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

  " Em không phải bệnh nhân, nghỉ ngơi cái gì." Ngụy Thất cảm thấy Tần Tiêu thật là chuyện bé xé ra to.

  " Quầng thâm sắp rớt xuống cằm rồi kìa, còn nói không sao?" Tần Tiêu vừa kéo tay Ngụy Thất, lại vừa xoa xoa bụng cậu nói, " Em phải luôn nghĩ cho bé con trong bụng chứ."


  " Đừng sờ lung tung." Ngụy Thất đập lên tay Tần Tiêu một cái.

  " Mấy tháng rồi?" Từ sau khi tỉnh lại, người đến thăm Tần Tiêu cứ tốp tốp không ngừng, khó khăn lắm hôm nay không có ai, hắn mới có không gian riêng với Ngụy Thất hỏi chuyện đứa bé.

  Ngụy Thất cúi đầu một lúc, dịu dàng đáp, " Hai tháng rồi."

  " Tốt quá." Tần Tiêu nhẹ giọng nỉ non, " Nếu như giống em sẽ càng tốt hơn."

  Tần Tiêu nói rất nhỏ, Ngụy Thất cũng không nghe rõ lời hắn, hỏi lại, " Anh nói cái gì?"

  Tần Tiêu lắc đầu, làm bộ dáng vẻ của bệnh nhân, nói với Ngụy Thất, " Anh hơi mệt, hôm nay không đi đâu hết, được không? Anh và em cùng nghỉ ngơi."

  Ngụy Thất nhìn sắc mặt của Tần Tiêu cũng không tốt, cũng không nghi ngờ gì, lập tức đến bên giường, chìa tay sờ sờ trán Tần Tiêu, xác nhận đối phương không phát sốt mới nhẹ thở phào, " Có cần em gọi bác sĩ đến không? Anh khó chịu chỗ nào?"

  " Không cần, chỉ là muốn ngủ một chút." Tần Tiêu nằm vào trong, chừa ra một khoảng rộng, vỗ vỗ nói với Ngụy Thất, " Em cũng qua ngủ cùng đi."

  " Anh ngủ đi, em ngủ giường bên cạnh." Ngụy Thất chỉ cho Tần Tiêu cái giường đơn nằm trong góc tường, " Giường cũng không lớn, ngủ chung sẽ dễ động vào vết thương của anh."

  " Không sao, cẩn thận một chút sẽ không đụng đến." Tần Tiêu không hài lòng lắm với giường của bệnh viện, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, " Để tối anh nói Tô Trạm báo với bác sĩ đổi phòng, giường phòng này nhỏ quá."

  " Bây giờ anh là bệnh nhân, đừng quan tâm mấy chuyện này, phòng bệnh này có gì không tốt đâu chứ."

"Em nói anh là bệnh nhân thì em có thể chiều ý bệnh nhân một chút không?" Tần Tiêu trưng ra biểu tình lạnh lùng, "Bây giờ thời tiết kiểu này ngủ một mình lạnh lắm."

Ngụy Thất không chút lưu tình đáp trả lại cái cớ của Tần Tiêu, "Trong phòng bệnh có mở máy sưởi mà, có lạnh đâu?"


"Em ngủ giường khác, lỡ như anh có việc gì, gọi em còn phiền phức hơn." Tần Tiêu nhanh nhẹn nghĩ ra thêm một lý do khác.

Ngụy Thất nghĩ thầm, hôm nay cậu mà không ngủ chung với Tần Tiêu trên cùng một chiếc giường, chắc chắn Tần Tiêu sẽ nhây hết một ngày. Lại nghĩ đến tình hình sức khỏe của Tần Tiêu, Ngụy Thất vẫn là căn dặn hắn, "Em có thể ngủ chung giường với anh, nhưng anh phải đảm bảo với em, không được làm loạn."

"Đảm bảo không làm loạn!" Tần Tiêu chắc như đinh mà nói.

Ngụy Thất giở chăn lên, nằm xuống đối lưng với Tần Tiêu, dựa vào mép giường cuộn tròn thân thể lại, Tần Tiêu phía trước cậu nói, "Em ngủ kiểu đó sắp rơi xuống giường rồi kìa."

"Anh không phải nói mệt à? Sao nói nhiều vậy?" Ngụy Thất đã nhắm mắt, tay nắm chặt góc chăn, "Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây."

Không biết có phải vì nghe lời Ngụy Thất hay không, nhưng Tần Tiêu không tiếp tục nháo loạn nữa. Không biết trôi qua bao lâu, Ngụy Thất cảm thấy người ngủ bên cạnh ngày càng dựa sát vào mình, bàn tay to lớn đặt lên eo cậu, không bị cậu cự tuyệt, thân thể kia càng lúc càng gần hơn, cho đến khi cả hai dính sát vào nhau, hô hấp nóng rực phả vào bên tai, "Thất Thất, em ngủ rồi sao?"

"Ngủ rồi." Vừa nói xong, Ngụy Thất phát hiện mình thật ngốc, đã ngủ thì làm sao mở miệng trả lời Tần Tiêu được chứ, đây chẳng phải rõ ràng là cậu nói dối rồi à?

Quả nhiên bên tai lập tức truyền đến tiếng cười bị đè nén của Tần Tiêu, "Em ngủ rồi làm sao có thể nghe được anh hỏi thế hả?"

Tần Tiêu dựa vào rất gần, tiết tấu đập của trái tim cũng dần trở nên mất quy tắc, sâu trong lòng Ngụy Thất sinh ra cảm giác khẩn trương, không dám nói gì nữa.

  " Thất Thất, em quay qua đây, có được không?" Tần Tiêu vừa xoa xoa mái tóc đen của Ngụy Thất, vừa đặt môi lên hôn đỉnh đầu cậu hỏi.

Ngụy Thất vẫn là không phản ứng gì, Tần Tiêu liền nghĩ ra một kế, tay hắn đặt lên vết thương, níu mày làm ra vẻ đau đớn, "Ô...đau quá."

  


Tục ngữ có câu, "quan tâm tắc loạn*" Ngụy Thất không nghĩ nhiều liền xoay người, lo lắng nhìn Tần Tiêu, "Ngực đau hả anh?"

(* khi đã lo lắng cái gì thì sẽ đứng ngồi không yên)

"Ừ, đau lắm..." chóp mũi Tần Tiêu cọ cọ vào má của Ngụy Thất, hắn còn cố ý làm ra vẻ suy yếu thì thào, "Đau chết đi được."

  " Em đi gọi bác sĩ tới, anh chờ chút."

  Nói xong, Ngụy Thất định ngồi dậy đi gọi bác sĩ, thế nhưng lại bị Tần Tiêu kịp thời giữ lại, " Đừng đi, một lát là ổn thôi."

  " Việc này làm sao mà chờ được, lỡ như lát nữa vết thương chảy máu thì làm sao?" Ngụy Thất càng gấp gáp hơn.

  Tần Tiêu nhìn thấy Ngụy Thất nghiêm túc như vậy, cũng không còn muốn tiếp tục diễn kịch nữa, chỉ có thể thành thực nói, "Lừa em thôi, anh không sao."

  "Tần Tiêu, anh dám đem chuyện này đi đùa thế hả?" Ngụy Thất tức giận muốn bốc hỏa, "Nhìn thấy em bị lừa anh vui lắm sao?"

Tần Tiêu đột nhiên nhận thức được rằng, Ngụy Thất vẫn chưa tha thứ cho những lời nói dối của hắn trước đây, dù cho hắn bị Thâm Mi đâm một dao, nhưng cũng chưa thể phá vỡ được rào cản ngăn cách đôi bên.

Trăm nghìn lời muốn nói ra đến khi mở miệng, lại biến thành ba chữ vô lực.

"Anh xin lỗi." Tần Tiêu mím môi, cười khổ.

Ngụy Thất tự biết lời nói sẽ làm người khác tổn thương, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn có lòng tự tôn của mình cho nên chỉ lẳng lặng cúi đầu, hai người cứ như thế lưng đối lưng, không ai mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Đến chạng vạng tối, Tô Trạm tới đưa cơm, phát hiện giữa hai người cứ lạ lạ, nhân lúc Ngụy Thất đi gặp bác sĩ, hắn mới hỏi Tần Tiêu, "Mới có mấy ngày mà hai người làm cái gì vậy? Cậu lại chọc giận Ngụy Thất à?"

Tần Tiêu không phản bác Tô Trạm, "Tôi nói đùa với em ấy."


Tô Trạm giương giương khóe miệng, suy đoán, "Cậu sẽ không phải lừa cậu ấy là vết thương tái phát chứ, sau đó lại kêu không sao?"

"Sao cậu biết?" Tần Tiêu liếc nhìn Tô Trạm.

"Tôi thấy cậu mỗi khi gặp Ngụy Thất, trí thông minh liền mất luôn." Tô Trạm đỡ trán nói, "Cậu có biết tại sao hai người lại cứ dây dưa đến bây giờ không? Chẳng phải vì cậu không thẳng thắn sao? Cậu còn dám lừa cậu ấy, thật sự là tức chết tôi không? Đáng ra Thẩm Mi nên đâm vào đầu cậu mới phải để cho cậu tỉnh ra."

  

"Cậu cho rằng tôi muốn như vậy à?" Tần Tiêu quăng cho Tô Trạm một cái liếc mắt, "Ngụy Thất rất quan tâm tôi, nhưng mỗi lần tôi đến gần, em ấy lại bắt đầu trốn tôi, tôi chẳng còn cách nào mới phải như vậy thôi."

 

"Rồi rồi rồi, chuyện hai người thì hai người tự giải quyết, tôi đây lười tham gia, miễn cho thân già này phiền phức." Tô Trạm cất đồ vào trong túi, "Tôi về trước đây."

"Mà này, tôi trước giờ không biết cậu biết nấu cơm đấy?" Cơm canh mấy ngày nay Tô Trạm đem đến, nhìn không giống mua bên ngoài, nhưng Tần Tiêu không hề biết là Tô Trạm còn biết nấu cơm.

"Không phải tôi nấu."

"Thế ai nấu?"

Tô Trạm làm ra vẻ huyền bí nói, "Bí mật."

  Hai người vừa nói xong, Ngụy Thất cũng vừa quay lại, nhìn thấy Tô Trạm sắp đi, Ngụy Thất chủ động tiễn y, "Tôi tiễn anh."

Tần Tiêu vội vàng bảo, "Em tiễn nó làm gì, nó tự biết đi mà."

 Ngụy Thất mặc kệ Tần Tiêu, vẫn đưa Tô Trạm ra cửa nói, "Anh đi cẩn thận."

  Liếc thấy biểu cảm của Tần Tiêu, hận không thể nào băm mình ra, Tô Trạm hiểu "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", thế là y liền nhanh chân lẹ tay biến khỏi phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận