Editor: Xám
Sau khi Cố Thừa Diệu vào cửa, đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đang nằm nghiêng trên ghế quý phi trong phòng.
Ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời tiết cực lạnh. Mấy ngày nay trời rất âm u.
Lúc chập tối, lại bắt đầu đổ tuyết lất phất.
Có vài bông tuyết va vào cửa sổ, lặng lẽ không một tiếng động, rồi lại rơi xuống.
Cô cứ nhìn bông tuyết như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại.
So sánh với không khí rét lạnh bên ngoài, trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Hệ thống sưởi bật lên, trên người Diêu Hữu Thiên mặc một bộ quần áo ở nhà. Bởi vì nằm nghiêng, đã làm nổi bật đường cong yểu điệu của cô.
Anh đã tìm Diêu Hữu Thiên nửa ngày trời.
Từ công ty cô, rồi lại đến chỗ bạn thân của cô.
Gọi điện thoại không có ai nhận, đến đâu cũng không nhìn thấy cô.
Thậm chí anh còn tìm đến nhà Diêu Hữu Thiên. Nhưng không có ai nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Số điện thoại gửi hình chụp kia, không nhận điện thoại nữa.
Suýt chút nữa anh đã đi báo cảnh sát.
Khi anh ở bên ngoài điên cuồng tìm cô, cô lại nhàn nhã ở nhà ngắm tuyết, ngây người như vậy?
Rốt cuộc cô có biết, anh lo lắng cho cô không?
Cô ――
Bước chân lại tiến lên hai bước, Cố Thừa Diệu đột nhiên đứng đờ ở đó không nhúc nhích.
Chỗ vừa rồi không chú ý, hiện giờ nhìn thấy rất rõ ràng.
Bờ môi sưng đỏ của Diêu Hữu Thiên, còn tươi đẹp hơn màu sắc bình thường một chút.
Lại tiếp tục nhắc nhở anh, hai cánh môi xinh xắn đó vừa rồi có thể đã trải qua điều gì.
Ánh mắt Cố Thừa Diệu lạnh đi từng chút một.
Trước đó anh còn nghĩ, có lẽ là ai đó làm trò đùa dai, có lẽ là bọn họ cố ý ghép hình.
Có lẽ là có người cố ý muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ, môi của Diêu Hữu Thiên, bờ môi sưng đỏ đó lại giáng cho anh một cái bạt tai rất mạnh.
Diêu Hữu Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú ở bên cạnh, ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ chuyển tới, lúc nhìn thấy Cố Thừa Diệu, cô đã ngồi dậy ngay.
"Thừa Diệu, anh về rồi à?"
Cô mày mắt cong cong, ý cười trong trẻo.
Nếu như bỏ qua vẻ sưng đỏ trên môi cô, thoạt nhìn không khác lắm so với mỗi ngày trước đây.
Cô giống như một người vợ dịu dàng săn sóc nhất, nghênh đón chồng mình về nhà ――
"Em đã đi đâu?" Cố Thừa Diệu chưa bao giờ là một người biết che giấu tâm sự của mình.
Không phải là không biết, mà là chẳng màng.
Giọng nói lạnh như băng, không mang chút cảm xúc nào.
Anh đang đợi, đợi đáp án của cô, đợi giải thích của cô.
"Không đi đâu. Chỉ đi linh tinh một chút thôi." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, ngại nói mình là vì kinh nguyệt chưa đến, cho nên đã đi gặp bác sĩ.
"Tại sao anh gọi điện thoại cho em em không nhận?" Đi linh tinh một chút? Cô thật sự dám nói vậy.
"Em quên mang theo điện thoại." Diêu Hữu Thiên tiến lên một bước, đang định kéo tay Cố Thừa Diệu qua, anh lại tránh né.
Đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào môi cô, cảm giác lạnh lẽo lộ ra từ ánh nhìn đó, khiến Diêu Hữu Thiên sợ hãi một chút.
"Thừa Diệu?"
"Đi linh tinh một chút?" Cố Thừa Diệu nhíu mày, nhắm mắt lại, lúc mở miệng lại thì bên trong hoàn toàn tĩnh mịch, không nhìn ra chút cảm xúc nào: "Đi linh tinh một chút lại đi đến nhà của Triệu Bách Xuyên? Đi linh tinh một chút lại khiến môi sưng đỏ? Đi linh tinh một chút sao? Có phải em định đi lên giường của gã đàn ông khác không?"
Giận dữ, bắt đầu lên men từng chút một ở trong lòng. Gần như sắp nhấn chìm anh.
Anh có sự kích động, muốn lay cô thật mạnh, khiến cô nhìn cho rõ, anh
//