Editor: Xám
【Thanh xuân của ai không mang theo thương đau 】
Bảy năm trước.
Năm đó, Diêu Hữu Thiên mười sáu tuổi. Vừa mới vào học năm thứ hai trung học phổ thông.
Năm đó, nhà họ Diêu đã bắt đầu ăn nên làm ra. Ba năm trước, nhà xưởng đổ nát được chính phủ thu mua. Diêu Đại Phát dùng số tiền đó mua hai mảnh đất khác ở trong nội thành. Sang tay bán đi, đã kiếm được một khoản lớn.
Mà ba năm nay, Diêu Đại Phát liên tục mua đất bán đất. Giá trị đã hơn trăm triệu. Nghe theo đề nghị của Diêu Hữu Quốc, đã mở công ty.
Đương nhiên, những chuyện này của nhà họ Diêu, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, không có liên quan gì nhiều lắm.
Trước đây mặc dù điều kiện không cho phép, nhưng ba mẹ rất thương cô, gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô trong phạm vi năng lực.
Mấy anh trai lại yêu chiều cô. Cô chính là tiểu công chúa của nhà họ Diêu.
,
Vậy nên trong nhà có tiền, đối với cô mà nói, cũng chỉ là đổi từ nơi này sang nơi khác sống, sau đó cơm có thể ăn nhiều hơn một chút, ăn ngon hơn một chút. Những thứ khác, vẫn như cũ.
Vào lớp mười một, việc học hành hàng ngày của Diêu Hữu Thiên đều rất nặng. Lên lớp, làm bài tập, tự học, ôn tập.
Ngày nào cũng không ngừng tái diễn chuyện của ngày hôm trước. Mặc dù nhàm chán, nhưng là tất yếu.
Anh cả làm bộ đội, anh hai đang học thiết kế thời trang, anh ba còn đang học khoa y, tương lai anh muốn làm một bác sĩ.
Mà anh tư nhỏ nhất, năm nay cũng đã vào đại học, trở thành một sinh viên đại học năm nhất. Học khoa mỹ thuật.
Có lẽ cuộc đời của cô cũng giống như vậy, nỗ lực học tập, vào đại học.
,
Ngôi nhà mới của nhà họ Diêu cách Nhất Trung hai mươi phút đi bộ.
Ngoài đường cái ra, còn có một con hẻm nhỏ. Ngày ngày cô đi qua con hẻm, có thể tiết kiệm thời gian đến trường sớm năm phút.
Mặc dù thành phố Y là thành phố ven biển, nhưng lúc này vẫn chưa phát triển, người ít, tỷ lệ phạm tội cũng thấp.
Diêu Hữu Thiên chưa từng nghĩ cô sẽ gặp phải kẻ xấu.
Cho đến ngày hôm đó ——
,
Diêu Hữu Thiên phải trực nhật, tan học muộn hơn bình thường nửa tiếng.
Bởi vì sợ về nhà muộn, Tuyên Tĩnh Ngôn sẽ phải chờ cơm, cho nên cô đi rất nhanh. Cũng không nhìn đường nhiều lắm, đi thẳng qua con hẻm vội vã về nhà.
“Này, ngoan ngoãn giao tiền ra đây. Nếu không, tao sẽ không khách sáo với mày đâu.”
Vừa bước vào con hẻm, đã nghe thấy lời thoại bình thường chỉ có thể nghe thấy trên TV kia.
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn sang theo âm thanh.
,
Ở phía trước cách đó không xa, chính giữa con hẻm nhỏ, vài tên côn đồ vây quanh một nam sinh.
Nam sinh đó mặc đồng phục trường cô. Diêu Hữu Thiên cau mi tâm, không hề nghĩ ngợi đã lùi về sau mấy bước, cẩn thận trốn ra phía sau một cái hòm bỏ bên cạnh đó, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Cảnh sát tới rồi. Cảnh sát tới rồi.”
“Cảnh sát?”
Mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau, nam sinh bị trấn lột tài sản đó nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn.
Mấy tên côn đồ phía sau quay đầu định chạy đi. Tên côn đồ dẫn đầu nói với giọng lạnh lùng: “Chạy cái gì? Ai cho chúng mày chạy?”
,
“Lão, lão đại, cảnh sát, có cảnh sát đó.”
Tên côn đồ nhỏ sợ vô cùng, côn đồ lớn kia cười lạnh: “Thứ nhất không có còi xe cảnh sát, thứ hai không có tiếng bước chân, cảnh sát cái gì? Người ta kêu một tiếng chúng mày đã chạy rồi?”
Lần này mấy tên côn đồ nhỏ đã phản ứng lại: “Vẫn là lão đại lợi hại.”
“Cái này không gọi là lợi hại.” Côn đồ lớn kia nhấc bước chân, đi ra phía sau đống vật bỏ đi ở trước mặt: “Hôm nay lão đại sẽ dạy cho chúng mày, thế nào gọi là lợi hại.”
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không ngờ những tên côn đồ này ngay cả cảnh sát cũng không sợ, hoàn toàn không phản ứng kịp để chạy trốn.
Bỗng chốc đã lọt vào trong
//