Editor: Xám
Tiếp tục cái gì?
Diêu Hữu Thiên nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Tiếp tục chuyện ở biệt thự lúc tối.” Tay của Cố Thừa Diệu vẫn còn đặt trên môi cô.
Cảm xúc mềm mại như vậy, anh có phần không nỡ buông tay. Bàn tay có vết chai nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.
Động tác không tính là dịu dàng, nhưng lại đầy ý trêu chọc, khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy cánh môi mình giống như bốc lửa.
Cô đột nhiên nghĩ đến nụ hôn giữa mình và Cố Thừa Diệu ở biệt thự lúc tối.
Quay đầu đi, tránh khỏi tay anh: “Cố Thừa Diệu, tôi mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi.”
,
“Được.” Cố Thừa Diệu đồng ý rất hào phóng: “Mau đi ngủ đi.”
Nhưng cô muốn ngủ mà, anh đang ở đây, cô ngủ thế nào?
Lẽ nào phải ngủ cùng anh?
“Cố Thừa Diệu, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách, tóm lại hôm nay cô không muốn ở cùng anh.
“Chuẩn bị cái gì?” Tay Cố Thừa Diệu đổi thành đặt lên cổ cô, bàn tay ấm áp mang theo vết chai nhỏ, mơn trớn làn da mịn màng ở cổ cô.
“Chúng ta đã lãng phí bốn năm, anh cũng để em chạy bốn năm rồi? Em còn muốn chuẩn bị thế nào?”
,
“Tôi ——” Diêu Hữu Thiên cũng không biết.
“Hay là nói, em không chịu tha thứ cho anh?” Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra bên trong mang theo mấy phần thành khẩn: “Em có thể nói ra một thời hạn không? Nói cho anh biết, em muốn bao lâu mới có thể tha thứ cho anh? Để anh chuẩn bị thật tốt?”
Ánh mắt anh ở ngay trước mắt cô, anh có một đôi mắt đẹp nhất mà cô từng thấy. Mắt hai mí, đường nét đôi mắt dịu dàng thanh thoát, kết hợp với con ngươi đen như đá của anh.
Sâu thẳm, lóng lánh rực rỡ giống như đốm sao.
Bị ánh mắt như vậy của anh nhìn chăm chú, Diêu Hữu Thiên lại không nói ra được một câu nào.
,
“Cần bao lâu?” Người Cố Thừa Diệu lại rướn lên trước một chút, trán tì vào trán cô: “Cần bao lâu em mới có thể tha thứ cho anh? Cần bao lâu em có thể quên đi người đàn ông trong lòng em?”
Trước đây là Chiến Li, bây giờ là một người ngoại quốc.
Có điều cho dù là ai, anh đều sẽ không lùi bước, càng sẽ không sợ.
“Em và thằng bé ——” Đôi môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, thật ra đột nhiên muốn giải thích một chút, quan hệ giữa cô và Diêu Phàm.
Nếu như Cố Thừa Diệu biết cô có một đứa con, anh sẽ có vẻ mặt gì?
“Cố Thừa Diệu, mặc dù em yêu thằng bé, nhưng thằng bé là ——” Thật ra không có người đàn ông đó, đó là... của anh ——
,
Có điều lời của cô đã bị Cố Thừa Diệu chặn lại.
Anh thật sự, thật sự tuyệt đối không muốn, nghe thấy tên của một người đàn ông khác từ miệng cô.
Thậm chí cô nói là, cô yêu anh ta?
NO. Như vậy sao được.
Cô là vợ của anh, là bà xã của anh. Muốn yêu cũng chỉ có thể yêu anh.
Đây là sự bá đạo của Cố Thừa Diệu, cũng là sự ngang ngược của anh.
,
Mà anh không cho rằng điều này là sai.
Hôn môi, từ từ thâm nhập. Tay, chiếm đoạt từng chút.
Cơ thể của anh, hơi thở của anh, bao vây cô bên trong.
Anh là kẻ đê hèn, lại một lần nữa anh thừa nhận điểm này.
Ưu thế bẩm sinh của đàn ông, cánh tay mạnh mẽ có lực, và cả khí lực cường tráng của anh.
Cho dù là cái nào, Diêu Hữu Thiên đều không phản kháng được.
,
Dịu dàng, là tất yếu.
Nhưng nhiệt tình, cũng cần thiết.
Trong khoảnh khắc tiến vào, anh có chút bất ngờ trước sự chặt khít của cô.
Trong lòng lại mừng rỡ như trước. Cho dù thế nào, có phải điều này đã nói rõ thật ra cô không thường làm với người đàn ông kia hay không?
Ý nghĩ này hiện lên, anh càng trở nên điên cuồng.
Anh muốn xóa sạch đi vết tích người đàn ông khác để lại cho cô.
Dấu vết trên người cô, chỉ có thể là anh lưu lại.
,
Diêu Hữu Thiên đã choáng váng.
Cơ thể đã lâu không được người đụng chạm, bị anh từ từ trêu chọc.
Cô mẫn cảm mà mảnh mai. Nhận lấy thứ anh cho, cũng bỏ ra một phần của mình.
Nở rộ dưới thân anh.
Khoảnh khắc kịch liệt nhất đã tới, cô thậm chí không chịu nổi. Trong vầng sáng trắng, tiến vào hôn mê.
Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.
,
Đàn ông đói bụng bốn năm, là một con thú bị đánh thức.
May mà con thú này còn chú ý chừng mực. Bá đạo, nhưng không mất đi sự dịu dàng.
Anh nghĩ nếu như cô đã có người đàn ông khác, vậy thì anh nhất định phải làm tốt nhất.
Anh muốn cho cô biết, anh mới là tốt nhất.
,
Vì vậy tiến công rồi lại tiến công. Đòi hỏi rồi lại đòi hỏi.
Mặc dù cố gắng bắt mình phải dịu dàng một chút, nhưng cuối cùng đã mất đi hiệu lực.
Chỉ liên tục chiếm đoạt.
Cố gắng khiến cho cả người cô đều nhuộm dấu vết của mình.
Cô không theo kịp nhịp độ của anh.
Cuối cùng chỉ có thể hôn mê hoàn toàn.
Mà dã thú ăn uống no đủ, sảng khoái tinh thần cuối cùng cũng trở lại tính người, phụ trách công việc dọn dẹp sau đó.
Ân cần tắm rửa sạch sẽ cho cô. Sau đó nhìn trên người cô toàn là dấu vết mình để lại, thỏa mãn đi ngủ.
Cô quay về rồi, lại ở bên cạnh anh.
Cô quay về, lại trở
//