Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Editor: Xám

Khi Triệu Bách Xuyên quay về xe chở diễn viên của mình, Triệu Nhã Linh đã ngồi ở phía trên chờ anh.

Người đại diện biết điều xuống xe, để lại hai "chị em" bọn họ thoải mái nói chuyện.

Cửa xe vừa đóng, người bên ngoài tuyệt đối không nghe được âm thanh bên trong.

“Bách Xuyên, cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi, cậu quay lại làm việc vì sao không đến tìm tôi? Còn nữa, bốn năm nay rốt cuộc cậu đã ở đâu?  Cậu có biết cậu ——“

Bốn năm nay, Triệu Bách Xuyên không hề liên hệ với Triệu Nhã Linh, sở dĩ anh rằng, chắc hẳn Triệu Nhã Linh đã cho rằng mình đã chết rồi.

“Tôi không sao, tôi quay lại làm việc hiển nhiên có người đại diện quan tâm, nói với chị cũng vậy mà thôi.”

,

“Bách Xuyên.” Thái độ của anh quá lạnh lùng, Triệu Nhã Linh đã bị đả kích: “Cậu dám nói như vậy? Cậu không nói một tiếng nào đã rời đi, cậu có từng nghĩ cho chị không? Cậu ——“

“Tôi không sao, tôi rất tốt.” Ít nhất bốn năm nay, là bốn năm vui vẻ nhất anh từng sống.

“Tốt? Tốt cái gì mà tốt?” Triệu Nhã Linh gần như nhảy bật dậy, vẻ tao nhã trên mặt không còn nữa, cũng không còn phong độ: “Cậu, cậu lại đi tìm người đó, tôi mới biết cậu đi tìm người đó, làm sao cậu có thể. Cậu ——“

“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu muốn nhận ông ta không? Cậu nói đi, có phải không?”

Im lặng, tình hình năm đó, anh không có lựa chọn khác.

Triệu Nhã Linh gần như sắp phát điên: “Làm sao cậu có thể? Làm sao cậu có thể? Tôi, tôi phải đi tìm ông ta tính sổ. Rõ ràng ông ta đã đồng ý với tôi, không đến nhận cậu. Cậu ——“

,

“Đủ rồi. Tôi không nhận ông ta, cũng không muốn nhận ông ta.” Triệu Bách Xuyên hít sâu, giọng nói bình tĩnh tự kiềm chế: “Tôi chỉ tìm ông ta một lần, nếu như chị không thích, lần sau tôi không đi tìm ông ta nữa.”

“Bách Xuyên, tôi, thật ra tôi, tôi chỉ là ——“

,

Lúc này Triệu Nhã Linh thật sự không biết phải nói gì mới tốt.

Cảm giác nói gì cũng đều là sai: “Tôi thật sự chỉ là không hi vọng cậu đi tìm ông ta. Người như ông ta, để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn. Tàn nhẫn nham hiểm, ông ta ——“

“Mẹ.” Triệu Bách Xuyên không muốn nghe tiếp nữa, người kia có xấu xa hơn nữa, cũng là ba trên phương diện sinh vật học của anh, hơn nữa đã cứu anh, cứu cả mẹ con Diêu Hữu Thiên một mạng: “Mẹ còn có việc gì không? Nếu không, con còn phải đi quay phim.”

,

Triệu Nhã Linh lại cứng đờ ở đó, người đứng bất động giống như bị định thân: “Cậu, cậu gọi tôi là gì?”

“Mẹ.” Triệu Bách Xuyên nhắm mắt lại, trên thực tế cho dù đã qua bốn năm, anh vẫn không nghĩ ra nên đối mặt với Triệu Nhã Linh thế nào.

Thế nhưng mấy năm nay, nhìn Diêu Hữu Thiên dưới tình huống không có chồng, một mình sinh con, nuôi con lớn khôn.

Cô còn có mình giúp đỡ, nhưng Triệu Nhã Linh năm đó, lại hoàn toàn chỉ có một mình.

Anh đột nhiên đã mềm lòng.

,

“Mẹ, con đã trưởng thành rồi, chuyện của con, con sẽ tự mình đi xử lý, mẹ về trước đi.”

Hiện giờ tâm trạng bà quá kích động. Suy nghĩ một chút, anh vẫn đưa tay vỗ vỗ lưng Triệu Nhã Linh: “Con đồng ý với mẹ, con sẽ không nhận người đó. Cũng sẽ không đi tìm ông ta nữa. Mẹ hãy tin con.”

Trong lòng Triệu Nhã Linh hiểu rõ, con trai vẫn luôn biết chuyện năm đó. Bắt đầu từ khi anh biết tìm đến người đó.

“Bách Xuyên, mẹ ——” Không làm vỡ lớp cửa sổ kia, bà vẫn có thể giả vờ bình tĩnh một chút, nhưng bây giờ thật sự không giả vờ được nữa: “Thật ra mẹ. Mẹ nói với con, mẹ có thể giải thích, mẹ ——“

“Mẹ đừng nói nữa, con đều lý giải được. Cũng hiểu rõ.” Triệu Bách Xuyên cầm tay bà: “Mẹ về trước đi. Quay xong con đến tìm mẹ ăn cơm.”

,

"Ừ ừ.” Triệu Nhã Linh dùng sức gật đầu: “Được, được, mẹ chờ con. Mẹ chờ con.”

So với sự kích động của bà, Triệu Bách Xuyên bình tĩnh hơn nhiều, bình tĩnh xuống xe, tiếp tục quay về trong rạp để quay phim.

Người đó, đương nhiên anh sẽ không tìm nữa.

Có điều Triệu Bách Xuyên lúc này không ngờ, rất anh anh lại đến cầu xin người kia.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố Thừa Diệu không đi tìm Bạch Yên Nhiên, mà tương đối bình tĩnh đi tìm Cố Dịch Phàm. Cùng ăn sáng với Cố Dịch Phàm.

Lại chơi xếp hình với con trai nửa ngày.

Mặc dù sau này Cố Dịch Phàm lại có rất nhiều đồ chơi mới, có điều bé lại cực kỳ thích xếp hình.

Mỗi lần có xếp hình mới, đều sẽ khiến bé vui vẻ rất lâu.

Mà thời gian bé hoàn toàn tranh xếp hình cũng càng lúc càng ngắn.

,

Cố Thừa Diệu đặt mảnh xếp hình cuối cùng lên tay con tai, nhìn bé xếp lại.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảm giác thành tựu: “Lại hoàn thành rồi. Cháu thật lợi hại.”

“Đúng vậy. Phàm Phàm lợi hại nhất.” Cố Thừa Diệu ôm con trai lên, hôn lên mặt bé một cái: “Phàm Phàm, giao cho con một nhiệm vụ có được không?”

“Được ạ.” Trải qua ngày hôm qua đi khu vui chơi, chú ý dịch phàm rõ ràng đối với Cố Thừa diệu chà không ít độ thiện cảm.

“Ba có việc phải ra ngoài một lát, rất nhanh ba sẽ quay về. Lúc ba không có ở đây, con có thể, con có thể giúp ba bảo vệ mẹ, làm mẹ vui lòng không?”

,

“Có thể.” Tiểu Phàm Phàm đáp lại rất lớn tiếng: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tốt, Tiểu Phàm Phàm thật ngoan.” Cố Thừa Diệu xoa đầu con trai: “Ba sẽ về ngay. Bây giờ Phàm Phàm đi tìm mẹ đi.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Vâng.” Cố Dịch Phàm gật đầu, chân nhỏ bước về phía phòng Diêu Hữu Thiên.

Cố Thừa Diệu đứng dậy, rời đi. Sắc mặt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

,

Chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường, vào lúc đến gần đường **, tốc độ xe của Cố Thừa Diệu chậm lại.

Ánh mắt nhìn về phía phòng ở hai bên. Bên này đã khá khác biệt, thuộc loại chung cư kiểu mới.

Nhưng bên kia đường, lại vẫn là chung cư cũ trước đây.

Điều kiện khá tệ, hơn nữa người cũng khá hỗn tạp.

Cố thị từng muốn khai phá khu nhà này, có điều tạm thời chưa lấy xuống.

,

Xe càng lúc càng chậm, Cố Thừa Diệu tìm biển số nhà Bạch Yên Nhiên nói, nhưng phát hiện rất nhiều số nhà đều rất mờ, hoàn toàn không nhìn rõ.

Dừng xe, đang định gọi điện thoại, đã nhìn thấy trong một con ngõ nhỏ cách đó không xa, mấy người đàn ông áp giải một người phụ nữ đi về phía bên này.

Lên một chiếc xe 16 chỗ màu trắng dừng ở bên đường, cùng lúc cửa xe đóng lại, anh đã nhìn thấy người phụ nữ tóc tai rối bời đó, lộ ra nửa bên mặt, rõ ràng là Bạch Yên Nhiên.

Anh ngây ra một lát, không kịp phản ứng, chiếc xe 16 chỗ màu trắng kia đã chạy nhanh như bay về phía đầu bên kia đường.

Lần này Cố Thừa Diệu không do dự chút nào. Nhanh chóng khởi động xe đuổi theo.

,

Chiếc xe 16 chỗ màu trắng kia chạy cực nhanh. Nơi đây vốn dĩ cách nội thành tương đối xa.

Mặc dù xe trên đường không nhiều như lúc giờ cao điểm, nhưng cũng không ít.

Xe 16 chỗ băng qua trận địa xe. May mà là máu trắng, xem như là thu hút chú ý, mà kỹ thuật lái xe của Cố Thừa Diệu cũng rất tốt.

Rẽ mấy lần, bắt kịp, cuối cùng anh đi theo xe đối phương,

Có điều đối phương giống như cũng hoàn toàn không phát hiện có người đi theo, xe càng lúc càng đi về phía vùng ngoại ô.

,

Rẽ mấy cái phía trước vài nhà dân, Cố Thừa Diệu lại không tìm được nữa, lúc đầu đã vòng qua vòng lại mấy vòng.

Rốt cuộc để anh tìm được bóng xe của chiếc xe 16 chỗ màu trắng kia ở trước một căn nhà dân.

Cố Thừa Diệu không vội xuống xe. Dừng xe ở chỗ rẽ.

Cúi người quan sát một chút, chỗ dừng xe là một lối vào cửa chính của một ngôi nhà dân. Hai người đàn ông tóc húi cua canh giữ ở đó.

Trên xe đã không còn ai nữa, nhìn ra được, Bạch Yên Nhiên đã bị mang vào trong.

Cố Thừa Diệu híp mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Cái này nối tiếp cái kia.

Nhắm lại mắt, ý nghĩ muốn quay đầu rời đi cuối cùng không đè nén được lý trí của nội tâm.

Cuối cùng, anh bình tĩnh xuống xe.

(Hết chương 290).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui