Editor: Xám
Trí nhớ hỗn loạn?
Điều này có nghĩa là gì?
Bệnh tâm thần? Hay là bệnh thần kinh?
Cho dù là loại nào, đều không phải điều bọn họ muốn nhìn thấy.
Những người có mặt đều im lặng, Cố Tĩnh Đình vẫn không tin sự tà ma này: “Sư phụ William kia, thật sự lợi hại như vậy?”
“Phải.” Bác sĩ Hứa gật đầu: “Trong giới, ông ta được xem như là một truyền kỳ. Từng có một đôi vợ chồng gốc Hoa ở nước Mỹ, lúc con gái nhỏ của bọn họ 5 ruổi, từng trải qua một trận hỏa hoạn. Thoát chết khỏi hiện trường hỏa hoạn, nhưng ngày nào cũng ác mộng không dứt, hơn nữa sợ ánh sáng, sợ nơi sáng sủa. Cuối cùng ba mẹ của cô bé không có cách, nhờ ông ta tiến hành thôi miên con gái nhỏ. Kết quả ngày hôm sau cô bé đó đã quên hết toàn bộ chuyện hỏa hoạn. Bắt đầu cuộc sống mới.”
,
“Hiện giờ, cô bé đó đã làm mẹ rồi, chuyện năm xưa, chưa từng nhớ lại một lần nào.”
Trên thế giới này còn thật sự có người lợi hại như vậy. Cố Tĩnh Đình im lặng, những người khác của nhà họ Cố cũng vậy.
“Sư phụ William còn có một điểm lợi hại, chính là ám thị tâm lý mà ông ta hạ, có thể giải trừ được, cũng chính là nói, người thân của bệnh nhân có thể xem tình hình. Lúc nào muốn khiến bệnh nhân nhớ ra, bệnh nhân sẽ nhớ ra lúc đó. Chỉ cần xem lúc đó ông ta đưa ra chỉ lệnh gì.”
“Vậy bình thường ông ta sẽ ra chỉ lệnh gì?” Diêu Hữu Thiên quan tâm chuyện này hơn.
“Cái này, khó mà nói.” Thật ra đối với vị Thái đẩu (ngôi sao sáng) trong giới này, bác sĩ Hứa cũng chỉ nghe nói, chưa gặp người: “Có lúc là một câu nói, có lúc mà một đồ vật. Có lúc là một chuyện, nếu như kích thích đến chỉ lệnh đó, bệnh nhân sẽ có thể khôi phục bình thường.”
Chỉ lệnh? Sư phụ thôi miên William, ông ta sẽ ra một chỉ lệnh như thế nào?
............................................................
Trì Hướng Đông ngồi trong vườn hoa của biệt thự, ngắm nhìn màn đêm buông xuống, bóng tối biến mặt đất trở nên mông lung.
Thuộc hạ đứng ở bên cạnh hắn, không hề cử động.
Bầu không khí lúc này, rất lúng túng. Những người đó đều không dám mở miệng.
Thậm chí không dám thở mệnh lấy một cái.
“Người đã bị cướp đi rồi?” Giọn nói của Trì Hướng Đông thản nhiên, không nghe ra được cảm xúc gì.
,
“Vâng.” Thuộc hạ khom người: “Chính là buổi tối ngày thứ hai cô Bạch và anh Cố quay về. Người của Kỳ Lân đường, đã đưa anh Cố đi. Cô Bạch cũng bị đưa đi cùng.”
“Anh Cố đã quay về nhà họ Cố, cô Bạch thì không biết rõ ạ.”
Cố Học Võ sẽ bố trí cho Bạch Yên Nhiên ở đâu, người của bọn họ đã theo dõi, nhưng lại bị người của của Kỳ Lân đường bỏ lại.
Trì Hướng Đông nheo mắt, suy nghĩ một chút: “Không cần quan tâm đến Cố Thừa Diệu nữa. Đón Bạch Yên Nhiên về đi.”
“Máy định vị trên người cô ấy đã bị người ta vứt đi rồi. Lão đại ——“
“Ta nói đón người về.”
Giọng nói rất nhẹ, lại khiến thuộc hạ cảm thấy cổ của mình đều dấy lên cảm giác lạnh lẽo. Khẽ gật đầu, lại lùi ra.
,
Trì Hướng Đông ngồi ở bên bể bơi, nghĩ đến những lời Bạch Yên Nhiên nói với hắn khi ngồi ở đây hôm đó.
Cô ta nói: “Em quá mệt rồi, em không muốn báo thù nữa.”
“Thế nhưng, em cũng không thể ở bên cạnh Cố Thừa Diệu. Em thật sự ở bên cạnh anh ấy, ba mẹ em sẽ không vui.”
“Anh Đông, anh tìm sư phụ William đến đi. Em muốn bắt đầu cuộc sống của mình một lanafn ữa.”
“Được.” Trì Hướng Đông gật đầu, lúc hắn đến nước Mỹ bàn chuyện làm ăn với người ta, duyên phận trùng hợp, đã từng cứu sư phụ William một mạng.
Sư phụ William nợ hắn một món nhân tình, đã đồng ý sau này cho dù hắn có yêu cầu gì, ông ta nhất định sẽ thỏa mãn.
,
Trì Hướng Đông đặc biệt cho người đi mời William.
Nhưng chờ đến kh i William đến, Bạch Yên Nhiên lại thay đổi chủ ý.
“Anh Đông, em muốn tặng một món quà cho Cố Học Võ.”
“Món quà gì?”
“Em muốn, khiến Cố Thừa Diệu quên đi người nhà họ Cố, quên đi tất cả của nhà họ Cố.”
Trì Hướng Đông không hề kinh ngạc, dường như hắn đã sớm biết rõ, Bạch Yên Nhiên sẽ quyết định như vậy.
“Em muốn làm thế nào?”
,
“Lần trước em nghe anh nói, sư phụ William có thể thôi miên ám thị tâm lý cho người ta rất sâu. Em muốn khiến anh ấy quên hết tất cả về nhà họ Cố. Khiến anh ấy biến thành một người khác, anh nghĩ đi, Cố Học Võ đã hại nhiều người như vậy. Khiến con trai của ông ta không nhận ông ta, có phải là trừng phục và châm chọc lớn nhất trên thế giới này?”
Quả thực là vậy. Trì Hướng Đông nghĩ đến cảm giác đó, không hiểu sao có chút thông cảm cho Cố Học Võ.
“Anh Đông, đây là lần cuối cùng em xin anh giúp đỡ em.” Bạch Yên Nhiên cắn môi: “Lần này qua rồi, em sẽ không có qua lại gì với Cố Thừa Diệu nữa.”
Người đàn ông anh tuấn tươi sáng như ánh nắng, phóng đãng bất kham đó.
Cô yêu anh, nhưng yêu không đủ sâu.
,
Ít nhất không sâu đến mức cô ta bằng lòng vì Cố Thừa Diệu mà buông bỏ thù hận.
Thật ra không phải cô ta không có vướng mắc, không có do dự. Cô ta ngồi bên hồ
//