Chap 23: Xin phép cha mẹ
Đêm qua có lẽ do đi ngoài đường, ra vào máy lạnh liên tục nên hôm nay tôi ngã bệnh luôn rồi, đầu thì nhức, mũi thì cử chảy như suối, nói chung là không khoẻ nhưng vẫn phải ráng thực hiện nghi lễ buổi sáng và đi học. Cha mẹ chồng biết tôi không khỏe, bảo tôi nghĩ nhưng hôm nay có bài kiểm tra đại số một tiết, ngu sao kiểm lại một mình.
Cả nhà ăn cháo trong một không khí nặng nề, lâu lâu Chan Chan lại nhìn tôi. Bộ tôi lạ lắm hay là tôi giống sinh vật từ cổ chí kim vậy?
"Cha mẹ, con muốn xin phép hai người một chuyện!" Cả nhà đều khựng lại, tôi cũng khựng lại theo. Chan Chan hít một hơi sâu rồi nói: "Con có một người bạn, gia đình bạn đó có xảy ra chút chuyện, mẹ bạn đó phải đi làm ăn xa, chỉ còn mình bạn đó ở nhà, con muốn xin cha mẹ cho bạn đó qua nhà chúng ta sống một thời gian."
"Bạn con là ai? Tên gì?" Mẹ chồng tôi hỏi, tôi vô tư ngồi ăn cháo chẳng lo lắng gì nhiều.
"Hà Diễm!" keng, cái muỗng tôi đang cầm trong tay rơi xuống đất, cả nhà nhìn tôi. Tôi gật đầu xin lỗi rồi đứng lên xin phép đi học trước. Chị Hòa Trâm cũng đứng lên luôn.
"Min Min, để chị đưa em đến trường!" Chị Hòa Trâm cười nhìn tôi, tôi nhẹ gật đầu, trời đất xung quanh tôi quay cuồng. Đến mức đó rồi sao? Thân nhau đến vậy sao, tôi tựa người vào vách tường, nếu không có vách tường này thì có lẽ tôi gục ngã mất rồi.
Chị Hòa Trâm chở tôi đến trường trong không khí vô cùng im lặng, chị không nói gì, tôi cũng chẳng có gì để nói. Tôi suy nghĩ đến tương lai, sắp có trận chiến nổ ra tại nhà Chan Chan rồi.
"Cái gì? Bồ nói thật hở?" Thúy Nga hét lên, toàn bộ ánh mắt xung quanh đổ dồn vào phía chúng tôi. Tôi nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời, con Thúy Nga cũng ngồi xuống, vỗ vỗ vai tôi. "Đến lúc bồ phải cho nó thấy quyền lực của bồ rồi đó!" Quyền lực quỷ quái gì chứ.
***
Đến chiều, tan học tôi không về nhà liền mà tôi đi lang man khắp nơi như một con dở. Ừ, đi một mình, tôi nên dần tập quen với việc phải đi một mình thôi. Tôi đặt chân xuống lòng đường để băng qua thì có một cánh tay kéo tôi lại. Theo phản ứng tôi bật ngửa ra sau, có một vòng tay đỡ tôi nhìn. Mắt chạm mắt, một anh chàng rất đẹp, mắt anh ta vẫn nhìn về hướng dòng xe tấp nập kia.
"Em không sao chứ?" Anh ta đỡ tôi đứng lên rồi hỏi, giọng nói trầm ấm kèm theo nụ cười rất duyên, chiếc răng khểnh càng tôn thêm nụ cười quyến rũ ấy. Tôi lấy lại phong độ nhanh chóng.
"Em không sao, cảm ơn anh!" Tôi cúi đầu cảm ơn, anh ta lại mỉm cười, nhẹ đưa tay xoa đầu tôi rồi bỏ đi. Tôi quen anh ta sao? "Anh tên gì thế?" Tôi hỏi với theo.
"Có duyên sẽ gặp lại, cô bé ạ!" Quả là một anh chàng thú vị, tôi bật cười, có chồng rồi mà tôi vẫn mê trai. Tôi dạo bước về nhà khi trời đã chuyển màu, khi mặt trời đã nhường lại quyền lực của mặt trăng. Những cơn gió gần đông thổi vào tóc tôi, tạo nên một cảm giác...lạnh gáy khó tả.
Tôi đẩy cửa vào nhà, đèn ngoài miếu đã được bật, cái ánh sáng đỏ đỏ lé loi mờ ảo càng làm cho con đường vào nhà thêm huyền bí.
"Chào cả nhà, con xin lỗi đã về trễ do..." Tôi khựng lại khi thấy Hà Diễm bưng đĩa trái cây từ dưới bếp lên, ở đâu chui vô nhà tôi mà tự tiện quá vậy.
"Min Min, đây là Hà Diễm, bạn của Chan Chan, nghe thằng Chan Chan kể sự tình của con bé nên mẹ thấy cũng tội, cho con bé về đây ở vài ngày. Con có ý kiến gì không?" Mẹ chồng hỏi tôi, ý kiến ý cò gì nữa.
"Sao ạ?" Tôi nhìn vêc phía mẹ chồng bằng đôi mắt ngờ nghệch. "À, không, con không có ý kiến gì cả!" Tôi mỉm cười lấy lệ chứ lòng tôi lúc này đang đau thắt lên.
"Cô quên nói với con, đây là Min Min, con dâu út của cô!" Mẹ chồng tôi hớn hở kéo tay tôi lại: "Mặc dù bằng tuổi con nhưng nó làm dâu nhà cô gần một năm rồi, nó khéo lắm!" Lần thứ hai mẹ chồng tâng bốc tôi lên, cảm giác sướng rơn trong lòng.
"À, vậy là Chan Chan còn có anh em song sinh sao? Đây là vợ của cậu út sao? Cậu ấy đâu sao nãy giờ con không thấy mặt?" Hà Diễm hồn nhiên hỏi, tôi muốn tán cho nó một bạt tay ghê nơi.
"Min Min là vợ Chan Chan đó em, Chan Chan không nói cho em biết sao?" Xoảng, Hà Diễm đánh rơi cái đĩa trong tay. Ngạc nhiên chứ gì, tôi mỉm cười mỉa mai, giả vờ đứng lên.
"Sao bạn bất cẩn quá vậy? Mình làm dâu nhà này gần một năm trời mà không dám làm vở cái đĩa nào còn bạn...chỉ là tình nhân thôi mà dám làm càn ở đây à?" Tôi nghiến răng nói từng chữ, mặt cô ta tái mét đi. Tôi nhẹ vỗ vai rồi đi lên lầu, cuộc chiến giữa cơm và phở bắt đầu.
Vừa đi lên đến phòng thì tôi gặp Chan Chan, cậu ta chuẩn bị xuống nhà, thấy tôi, cậu ta mỉm cười, tôi cũng cười lại. Hà Diễm ở đâu cũng vừa lên đến, tôi chụp tay Chan Chan đè cậu ta vào tường, cố nhón chân lên hôn vào môi cậu ta, ghê tởm lắm nhưng phải làm cho con Hà Diễm sáng mắt ra, nhà này là của tôi, ở đây không có đất diễn cho tiểu tam như cô ta.
Nụ hôn đó lúc đầu còn chậm nhưng lúc sau thì nhanh hơn, Chan Chan nắm vai tôi xoay ngược tình thế, tôi bị cậu ta ép vào tường, nụ hôn cháy bỏng thiêu đốt mọi lý trí. Tôi liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt Hà Diễm, nhìn cô ta xem, thật là tội nghiệp.
"Hừm hừm" Bỗng có tiếng hắng giọng, tôi nhanh chóng đẩy Chan Chan ra, tôi cùng cậu ta đồng loạt nhìn về phía cầu thang. Là chị Hồng Anh và chị Hòa Trâm, hai người bọn họ khúc khích cười. Chị Hòa Trâm ráng kềm nén rồi bước đến nói với tôi.
"Em à, bất ngờ Hà Diễm đến nên chúng ta chưa kịp dọn phòng, tạm thời Hà Diễm sẽ dùng chung phòng em nhé!" Chị Hòa Trâm nói thế thì tôi từ chối làm sao bây giờ.
"Vâng!" Tôi gật đầu mỉm cười. Chị Hòa Trâm rất hài lòng, hai người bọn họ đi xuống lầu. Tôi đợi hai người bọn họ đi khuất, tôi bắt đầu diễn màn tình cảm ướt át. Khoác tay lên cổ Chan Chan, mắt thì lia về Hà Diễm.
"Anh nghe chị Hòa Trâm nói gì chưa? Em phải ngủ chung với Hà Diễm đấy, em không thích ngủ với người lạ đâu. Với lại em không thích san sẻ phòng mình cho ai, chi bằng...em qua phòng anh ngủ, để cô ấy ngủ một mình cho thoải mái!" Tôi nũng nịu với Chan Chan, cậu ta cũng ôm eo tôi mỉm cười.
"Được, cứ tùy vào em!" Chan Chan vuốt đầu tôi. "Em dọn đồ đi, anh phụ em!" Chan Chan nắm tay tôi đi vào phòng tôi chuyển hành lí, tôi cười nhếch mép với Hà Diễm, nghe đồn cô thua tôi rồi đấy.