Chap 38: Chảy máu
Tôi chạy từ trên lầu xuống xem tình hình, vừa đến nơi thì tôi nghe Chan Chan hét lên.
"Tao chẳng muốn đánh mày nhưng mày là người đánh tao trước, tự vệ là việc tao phải làm!" Nói rồi cậu ta bỏ đi lên lầu. Tôi hiểu rõ bản tính của Chan Chan, cậu ta vốn là một con người hiền lành, không thích đánh nhau, có vẻ tên kia là người gây sự trước.
Tôi nán ở đó hồi lâu thì biết được nguyên do, tên kia đánh Chan Chan vì cậu ta làm màu khi đến trường.
Màu mè hoa lá gì, tôi thấy Chan Chan vẫn vậy mà, giản dị quần tây đen áo trắng đến trường, bọn họ cũng vậy thôi. Nghe mấy đứa con gái nói tên kia đấm vào mặt Chan Chan mạnh lắm. Haiz, vậy cậu ta đánh thằng này như thế là chí phải, tự vệ thì có gì sai. Học võ là dùng cho những lúc này.
Tôi chạy lên lầu xem tên cool boy đó sống chết thế nào. Cậu ta úp mặt xuống bàn, tôi bước đến, không dám hỏi gì hết, cứ nhìn như vậy, cậu ta thế này khiến tôi nhớ lại cái hôm tôi tán cậu ta nổ đom đóm ở sân nhà, nhớ lại thấy vui vui mà cũng buồn buồn.
Kẻ úp mặt, kẻ đứng nhìn đến hết giờ ra chơi, tôi chả biết tên này có bị gì không mà cứ cúi gầm mặt thế này, có thánh mới biết hiện tại cậu ta ra sao.
Tôi lấy tay đẩy nhẹ cậu ta, dù gì cũng vào học rồi, cậu ta cũng nên ngẩng đầu lên chứ.
***
Đến giờ về sao không giỏi úp mặt như thế đấy, bỏ đi về trước là hành động đầu tiên mà cậu ta làm.
Cool boy chỉ giỏi làm người khác lo lắng. Tôi chạy theo, cậu ta chân dài đi nhanh gớm, tôi chân ngắn chạy mãi mà chẳng đến đâu.
"Chan Chan!" Tôi gọi với theo mong cậu ta đứng lại, nhưng không, sau trận ảu đả thì dây thần kinh thính giác bị đứt rồi.
Tôi cắm đầu chạy, sắp đến thì cậu ta bất ngờ đứng lại, mất đà, tôi lao thẳng vào lưng cậu ta, má ơi, nhiều sao quá.
Chan Chan vòng tay vịn tôi lại nhưng vẫn không quay mặt lại, tôi xoa xoa mũi, cố gắng xem gương mặt cậu ta. Nhón chân trái rồi nhón chân phải, tôi nhoi nhoi ở sân trường như một con điên.
"Đó giờ ngắm nhau chưa đã à? Sao hôm nay cứ đòi xem mặt anh thế?" Cậu ta hỏi.
"Thế thì quay lại cho tôi xem!" Tôi nói, tôi giận dữ, bực tức rồi đấy nhé.
Cậu ta quay lại, cực kì bình thường, tôi lấy tay quay phải quay trái xem trên xem dưới cậu ta, ổn không bị gì cả.
Lần này đến tôi bỏ đi trước, không sao mà cứ làm người ta lo. Bực mình quá đi.
***
Ăn cơm tối xong tôi lên phòng, cậu ta cũng về phòng làm bài tập. Ngồi ngó mãi mà tôi chẳng biết làm, đành xách tập qua kiếm Chan Chan.
Cậu ta cũng đang làm bài, theo thói quen thì tôi chẳng bao giờ gõ cửa khi vào phòng cậu ta.
"Sao không gõ cửa?" Cậu ta hỏi.
"Để tôi quay ra gõ!" Tôi xoay người đi ra.
"Thôi khỏi, vào rồi thì thôi!"
Tôi te te cầm quyển tập chạy đến, chỉ chỉ hỏi cậu ta bài này làm sao, Chan Chan đứng lên, nhường ghế cho tôi. Vui vẻ tôi ngồi xuống, cậu ta đứng sau, một tay vịn ghế một tay chống bàn giảng bài cho tôi.
Đang nói nói thì "tách" một giọt máu đỏ rơi xuống tập tôi, "tách" giọt thứ hai rơi xuống tay tôi, nó bắt đầu rơi nhiều hơn, tay tôi run run.
Hốt hoảng tôi đẩy ghế đứng lên, Chan Chan đang lấy tay ngăn dòng máu ở mũi lại.
"Chan Chan, anh bị sao vậy?" Tôi hỏi trong sự hốt hoảng. "Chị ơi chị, chị ơi!" Tôi hét lên, chị chạy lên rất nhanh.
"Chuyện gì vậy em?" Chị hỏi.
"Chan...Chan..." Tôi chỉ qua cậu ta, Chan Chan gục xuống, tôi đỡ cậu ta lại. Chan Chan ngất lịm đi, chị cũng hốt hoảng, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
***
Đứng trong bệnh viện mà lòng tôi thấp thỏm. Tôi cứ đi qua đi lại, tên cool boy đó bị sao vậy trời.
"Cạch" ông bác sĩ bước ra. Tôi chạy đến hỏi.
"Bác sĩ, cậu ta có sao không?" Tôi lo lắng hỏi.
"Không sao, cậu ta chỉ bị nứt sống mũi do va chạm mạnh thôi!" Trời ơi, nứt sống mũi mà không sao, tôi gật đầu rồi đi vào thăm cậu ta, tên cool boy cứ nằm thiêm thiếp trên giường.
Tôi đi đến nắm tay cậu ta, cái tên khốn khiếp kia, dám đánh cho chồng tôi bị thương. Gì nhỉ? Chồng? Ôi xua xua xua xua, không quan tâm.
Chị cũng bước vào, nhìn cậu ta rồi nhìn tôi. Chị thở dài, tôi cũng thở dài.
"Min Min!" Chị kêu tôi, tôi nhìn chị.
"Dạ!"
"Chị nghĩ em và cậu bạn này nên quay về thành phố đi!" Chị nói thẳng ra, tôi nhìn chị. "Không phải chỉ không thích mấy đứa nhưng ở đây chị thấy hai đứa cứ bị thương hoài, chị xót cho hai đứa lắm." Thì ra là vậy. Tôi gật đầu, chị đi ngoài.
"Chan Chan, nên về hay tiếp tục ở đây? Thật sự tôi không nỡ nhìn anh bị thương thêm một lần nào nữa!" Cậu ta nằm đó, không trả lời gì, chán dễ sợ, thuốc mê gì mạnh dữ vậy không biết.
Lúc tôi định quay ra ngoài thì cậu ta bất ngờ nắm tay tôi lại.
"Đừng đi!"