Hôn Nhân Ngọt Ngào Vợ Yêu Em Thật Đẹp


Về việc đi làm, Mạc Cảnh Hiên nhất quyết không cho cô đến Hàn thị.
Thiên Tâm không biết tại sao, mỗi lần cô đề cập đến việc này anh sẽ hành hạ cô cả ngày hôm sau khó mà xuống khỏi giường.
Nhưng không phải Hàn thị rất tốt sao, tổng giám đốc Hàn thị lại là bạn thân của cô.

Cậu ta giống như anh trai cô vậy.

Có vấn đề gì mà anh không cho cô đến đó chứ?
Reng reng.
- Alo
- Sau chưa thấy cậu đến xin việc?
Giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.

Thiên Tâm khó chịu lên tiếng:
- Hừ, chồng không cho phép
Tiếng cười của Hàn Viễn Thiên rõ ràng trong điện thoại, cậu ta trêu chọc cô:
- Từ khi nào mà cậu trở nên ngoan ngoãn như thế?
Nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói, Thiên Tâm khó chịu đáp:
- Kẻ độc thân như cậu làm sao biết được người mình yêu quản hạnh phúc cỡ nào.
Phụt
Mẹ kiếp, có chồng là hay lắm chắc.

Đợi đấy, khi ông lấy vợ sẽ cho cậu biết thế nào là cơm chó thật sự.
- Thôi đi, tôi gọi đến không phải để ăn cơm chó đâu.

Chiều nay rãnh không?

- Làm gì?
Hàn Viễn Thiên nhìn đồng hồ sau đó đóng tài liệu lại.
- Mời cậu đi ăn cơm tối.

Có cần phải xin phép chồng không.
- Không cần, chồng tôi rất biết điều.
Hàn Viễn Thiên cười thành tiếng, nói lại:
- Được được.

Nhắn địa chỉ đi tôi qua đón cậu.
Hôm nay Mạc Cảnh Hiên phải đi xã giao, có lẽ không ăn tối ở nhà.

Cô đi ra ngoài ăn với Hàn Viễn Thiên là hợp lí nhất rồi.

Nghĩ vậy Thiên Tâm nhắn cho Mạc Cảnh Hiên một tin nhắn rồi liền chuẩn bị ra ngoài.
Tại Mạc thị, Mạc Cảnh Hiên sau khi họp xong liền mở điện thoại ra xem.

Anh nhìn thấy tin nhắn của cô thì mỉm cười, nhanh chóng bấm vào xem.
[ Ông xã, em đi ăn tối với bạn.

Anh đi xã giao đừng uống nhiều rượu, nhớ không được nhìn những cô gái khác đấy.]
Từ Phóng đứng kế bên mà sởn gai óc vì nụ cười của anh.

Cậu ta không ngờ Mạc tổng còn có một mặt như thế đấy.
Mạc Cảnh Hiên xem xong tin nhắn liền điện thoại lại cho cô.
Chuông đổ rất lâu vẫn không ai nghe máy.

Gương mặt anh lúc này nhanh chóng thay đổi.

Từ ấm áp như xuân giờ đây lại lạnh rét hơn đông.

Làm Từ Phóng đứng gần anh bất giác nhích xa ra.
- Cậu cho người định vị phu nhân đang ở đâu.

Buổi xã giao tối nay giao cho Phó tổng đi đi.
Anh lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi bỏ vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, vị tổ tông kia khó chịu hỏi:
- Tôi cho cậu 20 phút để tìm và đưa tôi đến chỗ cô ấy.
Bởi vì đi quá gấp nên Thiên Tâm đã quên mang điện thoại theo, những cuộc gọi của anh cô hoàn toàn không hay biết.
- Sao cậu toàn gọi món thanh đạm thế.

Có chồng rồi nên thay đổi sở thích luôn à?
- Tôi vừa khỏi bệnh, anh ấy không cho tôi ăn những món quá cay.

Hàn Viễn Thiên thật sự không muốn ăn nữa, ăn cơm chó thôi đã no rồi.

Thật làm nghẹn chết anh.
- Cậu có thể đừng câu nào cũng rải cơm chó không?
Hiếm khi khiến Mạc Viễn Thiên khó chịu như vậy, cô đắc ý nói thêm:
- Hôm trước tôi bệnh anh ấy đã chăm sóc suốt đêm, đút cho tôi từng thìa cháo đấy.

Kẻ độc thân như cậu làm sao được sự chăm sóc đặc biệt này.
Hàn Viễn Thiên tức điên lên, gương mặt đen lại.
- Cậu...!giỏi lắm.

Đợi đến ngày ông đây có vợ sẽ cho cậu biết mặt.
- Haha.

Tôi chống mắt lên xem ai thèm lấy cậu.
Tại một góc trong nhà hàng, người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía Thiên Tâm và Hàn Viễn Thiên.
Nhìn hai người cười nói vui vẻ, cơn ghen trong lòng anh nổi lên.
Giỏi lắm, vừa hết bệnh trốn anh đi ăn cơm với người yêu cũ.

Anh không cho cô đến Hàn thị, hôm nay cô trực tiếp gặp hắn ta, còn vui vẻ như vậy.
Mạc Cảnh Hiên vô thức đi đến bàn ăn của hai người, túm lấy tay cô kéo lên.

Lạnh giọng nói:
- Theo anh về.
Thiên Tâm sửng sờ trước sự xuất hiện của anh, đã vậy lực nắm lấy cổ tay cô không hề nhẹ.

Nó khiến cô có cảm giác nếu anh mạnh thêm tí nữa có lẽ nó sẽ đứt lìa ra.
Mạc Cảnh Hiên vừa kéo cô đứng dậy liền ôm lấy eo cô như đang tuyên bố chủ quyền với Hàn Viễn Thiên.

Anh nhếch mép nói với Hàn Viễn Thiên:
- Cảm ơn Hàn tổng đã mời vợ tôi ăn tối.


Nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau.
Hàn Viễn Thiên thích thú nhìn hai vợ chồng họ, nhìn là biết chắc Mạc Cảnh Hiên đang ghen.

Đêm nay có lẽ cô bạn thân của anh khó mà ngủ sớm được.

- Mạc tổng không cần khách sáo.

Tôi và Thiên Tâm quen biết nhiều năm, mời cậu ấy ăn bữa cơm là bình thường mà.

- Hiện giờ không thích hợp, bởi vì cô ấy đã có gia đình.

Thiên Tâm giật giật khóe môi khi nghe màn đối đáp giữa hai người đàn ông.

Không phải anh đang ghen vì cô đi ăn cơm với cậu ta đấy chứ?
Mạc Cảnh Hiên không thèm nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo khó coi của Hàn Cảnh Hiên mà lôi cô đi.

- Anh buông em ra.

Đau quá.

Mạc Cảnh Hiên mở cửa xe ra, nhét cô vào trong xe liền chui vào, không trả lời cô.

- Từ Phóng, về biệt thự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận