Tề Duật Lễ chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm. Anh ngồi trên ghế, chiếc áo tắm dài lỏng lẻo mở ra, để lộ cơ ngực cơ bụng rắn chắc bên trong, đáng chú ý không phải là cơ bắp mạnh mẽ của anh mà là những vết đỏ hẹp dài trên cơ bắp rắn chắc ấy.
Kẻ chủ mưu hiện giờ đang ngủ trên giường, không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Về phần tại sao không có cảm giác tội lỗi ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì mỗi lần anh hành hạ cô nửa vời, miệng cô thì bướng bỉnh khủng khiếp, nhưng cơ thể lại thể hiện sự không hài lòng theo cách riêng của mình, dùng móng tay dài cào anh, cào đến mức lưng và ngực anh đầy vết đỏ.
Rõ ràng là bình thường ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, nhưng ở trên giường lại cứng miệng vô cùng.
Tề Duật Lễ lắc lắc chiếc cốc chân dài trong tay, chất lỏng màu đỏ sẫm đung đưa trong bóng tối, tạo ra ánh sáng mê ly mơ hồ, ánh sáng xuyên qua rượu chiếu vào mặt Tề Duật Lễ, hình ảnh gần như kỳ quái âm u.
Nuôi dưỡng bao nhiêu như vậy, ngoại trừ học được vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ với người khác của anh thì không học được gì nữa.
Vẫn là bộ dáng như vậy.
Biết lấy lòng mọi người, biết nhẹ nhàng ôn tồn giải thích lý do.
Nhưng trên đời rất nhiều chuyện không có lý do, chẳng hạn như thái độ thờ ơ của Tề Duật Lễ đối với đám anh em họ, chẳng hạn như khi biết đám anh em họ muốn đính hôn với Nam Yên thì trong đầu anh hiện lên hàng tá ý nghĩ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi uống xong hai ly rượu vang đỏ, Tề Duật Lễ trở lại phòng.
Hệ thống sưởi trong phòng quá mạnh khiến Nam Yên không thể ngủ ngon giấc, đột nhiên cô cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm toàn thân, cả người cô run lên. Cũng may là một giây sau, quanh cổ truyền đến một mùi quen thuộc pha lẫn mùi rượu.
Cô lẩm bẩm: "Anh làm gì thế?"
"Xử lí chút chuyện thôi." Tề Duật Lễ nói: "Ngủ đi, anh ngủ với em, không đi đâu cả."
Nửa mê nửa tỉnh, Nam Yên chỉ nghe thấy hai câu sau, sự căng thẳng bấp bênh trong đầu đột nhiên biến mất. Sự tồn tại của anh đối với cô như một liều thuốc ngủ, dễ dàng đưa cô vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ không mơ kéo dài cho đến khi bình minh.
Nam Yên bị đánh thức, xưa nay Tề Duật Lễ không bao giờ nói nhiều, cách thức đánh thức cô nhiều năm như một, đánh thức cô bằng cơ thể mình.
Mọi người luôn nói ban đêm là thời điểm ý chí yếu ớt nhất, nhưng Nam Yên không đồng ý với nhận định này, bản thân cô cho rằng, buổi sáng mới là thời điểm ý chí yếu ớt nhất. Khi mơ hồ tỉnh lại, thân thể tỉnh lại nhanh hơn so với đại não, trong cơ thể dâng lên khoái cảm nồng đậm, sóng nhiệt ập đến, cô ngây người nhìn chằm chằm vào trần nhà.
"... Tề Duật Lễ."
Thật lâu sau, cô mới khàn giọng nói: “Sau này anh không thể đổi phương pháp nhẹ nhàng hơn để đánh thức em dậy sao?”
“Xin lỗi, trong từ điển của anh không có từ nhẹ nhàng.” Tề Duật Lễ mặt người dạ thú nói.
Nam Yên muốn mắng người.
Sau đó, cô cũng mắng một câu thật.
"Biến thái!"
Cô được ăn học tử tế, lại được nuôi dưỡng trong môi trường thuận lợi, cho dù có chửi thề thì cũng chỉ chửi được một câu không hề có sức uy hiếp như vậy.
Tề Duật Lễ thờ ơ cười: "Hóa ra bây giờ em mới phát hiện ra anh là một tên biến thái à. Anh còn tưởng em đã biết từ bốn năm trước rồi chứ."
Đã lâu rồi không nhắc tới chuyện xảy ra bốn năm trước, Nam Yên sửng sốt, kéo góc chăn lên, vùi mình vào trong chăn.
Xuyên qua lớp chăn lụa mỏng, giọng nói chột dạ của cô dường như còn vương lại cảm xúc: “Đêm đó bốn năm trước tốt đẹp đến mức bây giờ anh vẫn còn nhớ sao?”
“Cũng được.” Anh nhẹ giọng nói.
Nam Yên cau mày.
Với cô mà nói, đêm hôm đó bốn năm trước chẳng hề tốt đẹp chút nào.
Bốn năm trước, Nam Yên mười chín tuổi, Tề Duật Lễ hai mươi bốn tuổi.
Tề Duật Lễ nhận được offer từ Đại học Harvard từ năm 18 tuổi. Sau khi hoàn thành ba năm học đại học và một năm học thạc sĩ thì anh lập tức nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh nước ngoài của Hoắc thị, giúp Hoắc thị phát triển thị trường nước ngoài. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong hai năm tiếp theo, anh đều làm việc tại Hoa Kỳ. Năm 24 tuổi ấy, Tề Duật Lễ rung chuông khai mạc tại Sở giao dịch chứng khoán New York, thông báo Hoắc thị đã chính thức được niêm yết.
Đến thời điểm này, Tề Duật Lễ mới về nước.
Tề Duật Lễ có thể được coi là người có công lớn trong việc thúc đẩy việc niêm yết chứng khoán của Hoắc thị nên Hoắc thị đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho anh, được tổ chức tại câu lạc bộ cao cấp "Phù Quang" ở thành phố này. Phù Quang là tài sản của tập đoàn Hoắc thị, đêm hôm đó không tiếp khách bên ngoài, chỉ có quản lý cấp cao của tập đoàn Hoắc thị tham dự.
Tề Duật Lễ là một người còn lười đối phó qua loa đại khái, rõ ràng là nhân vật chính của bữa tiệc ăn mừng nhưng lại chưa từng xuất hiện. Sau khi tới Phù Quang thì lập tức đi tới phòng riêng thường dùng.
Không lâu sau, Dung Ngật đẩy cửa phòng ra: "Anh ba."
Tề Duật Lễ có quan hệ xa cách với anh em họ nhà mình, nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với Hoắc Dĩ Nam, Thương Từ Châu, Dung Ngật, cũng chính là những người anh gặp khi đi du học, hiện đang là bốn tổng giám đốc của Hoắc thị. Bốn người kết nghĩa thành anh em khác họ, tuổi của Tề Duật Lễ lớn thứ ba, đứng thứ ba, Dung Ngật nhỏ tuổi nhất, nên gọi Tề Duật Lễ là “anh ba”.
"Sao em lại tới đây? Ở đằng kia kết thúc rồi à?"
"Vẫn chưa." Dung Ngật tìm một chỗ ngồi xuống, buồn bã ngửa đầu uống rượu, vừa uống vừa nói: "Nhân vật chính như anh không có ở đó, bộ phận cấp cao không vui, cảm thấy anh không nể mặt bọn họ. Anh cả và anh hai còn đang ở đó dỗ mấy ông già kia."
Trong số bốn người họ, Hoắc Dĩ Nam và Thương Từ Châu đều là những người giỏi giao tiếp, chuyện giải quyết ổn thỏa mọi việc như thế này thường là bọn họ đi làm. Tề Duật Lễ và Dung Ngật từ trước đến nay luôn không thích lãng phí thời gian vào những việc như vậy, bọn họ thích bày mưu tính kế với những người trong giới kinh doanh hơn, sau đó chém giết đối phương đẫm máu.
"Đã hai năm trôi qua rồi mà sao mọi người còn chưa xử lý mấy lão già kia thế?"
"Bọn họ chỉ là tác phong cổ hủ, nhưng làm việc khá tốt, cũng không có bất kỳ ý định xấu nào đối với công ty. Đợi đến khi về già, cho nghỉ hưu bình thường là được rồi."
Thấy Dung Ngật uống hết cốc này đến cốc khác, Tề Duật Lễ hỏi anh ấy: "Gặp phải chuyện gì à?"
Rượu đỏ vốn nên từ tốn nếm từng ngụm một, nhưng Dung Ngật lại như rót nước lã xuống cổ họng, một hơi uống hết nửa bình, đôi mắt đen ướt át, đuôi mắt đỏ hoe, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng sắc bén: "Anh ba, nếu người mình thích lại coi mình như người nhà thì phải làm sao?"
Tề Duật Lễ hơi nhướng mi, liếc anh ấy một cái: "Hai người có quan hệ huyết thống không?"
Dung Ngật: "Không có, tổ tiên mười đời không hề có giao thoa gì."
Tề Duật Lễ: "Vậy là tốt rồi."
Dung Ngật ngừng đưa rượu lên miệng, nheo mắt nhìn anh.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, Tề Duật Lễ đang ngồi ở chỗ giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, khó có thể đoán được cảm xúc trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng lông mày anh hơi nhướng lên, trong mắt anh ánh lên vẻ không kiêng nể gì như một con dao sắc bén: "Theo ý của anh là, chỉ cần hợp pháp, thì thứ anh muốn nhất định phải là của anh. Hiểu chưa?"
Dung Ngật bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, vùi mặt vào trong bóng tối: "Em hiểu rồi."
"Hiểu thì tốt."
"Cho nên, anh nuôi dưỡng một cô em gái không có quan hệ huyết thống nhiều năm như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì?"
Khuôn mặt của cả hai đều chìm trong bóng tối, nhưng có thể nắm bắt được ánh mắt ẩn giấu của nhau.
Giọng điệu của Tề Duật Lễ rất nhẹ: "Thông minh quá không phải là chuyện tốt đâu."
Dung Ngật: "Làm sao, anh ba định xử lí em à?"
Tề Duật Lễ: "Anh là một công dân tốt tuân thủ luật pháp."
Dung Ngật cười khẩy.
Dung Ngật hỏi anh: "Dựa theo kế hoạch thì anh nên ở lại Hoa Kỳ ba năm, nhưng lại chỉ mất hai năm để hoàn thành công việc của ba năm. Anh thấy em nên khen anh nghiêm túc làm việc, hay nên khen anh vì yêu mà mù quáng, vì một người phụ nữ mà nén khối lượng công việc ba năm thành hai năm đây —"
Anh ấy sợ hãi cười to: "Anh ba, anh không cảm thấy làm như vậy rất hèn nhát sao?"
"Anh cảm thấy, không thể khiến người mình thích thích mình, cái này còn hèn nhát hơn." Tề Duật Lễ nhẹ nhàng bâng quơ.
"..."
Khuôn mặt Dung Ngật lạnh xuống từng chút một.
Nếu nói về mặt lạnh, không ai có thể sánh được với Tề Duật Lễ, anh còn lạnh hơn, cầm điện thoại lên xem tin tức, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười đắc ý. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Tề Duật Lễ tốt bụng nói: "Hy vọng con đường tình cảm của em có thể dễ dàng như cái tên của em."
Dung Ngật tức giận: "Đứng nói chuyện không đau eo, hiện tại Nam Yên vẫn chưa phải là người của anh đâu."
Tề Duật Lễ nâng ly rượu trước mặt lên, uống cạn trong một ngụm. Uống xong mới nhớ ra lúc mang vào, quản lý đã giới thiệu loại rượu này, tên là — kiss me quick.
Nồng độ cồn không cao, đối với Tề Duật Lễ mà nói, uống nó giống như uống đồ uống bình thường mà thôi.
Ly rượu được đặt trên mặt bàn, đáy ly chạm với mặt bàn bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ đeo găng tay trắng một tay đẩy cửa, một tay ra hiệu: "Cô Yên, cậu ba ở đây ạ."
Có ánh sáng chiếu vào.
Nam Yên mang theo ánh sáng mà đến.
Tề Duật Lễ ở đầu kia của chiếc ghế sô pha đứng dậy, đi ngang qua Dung Ngật, không nhanh không chậm mà nói một câu.
Anh nói: "Cô ấy có phải là người của anh hay không, trước nay đều là do anh quyết định, không phải cô ấy.”
Âm lượng rất nhỏ, chìm trong âm thanh nền trong phòng.
Dung Ngật ngồi tại chỗ, ngước nhìn Nam Yên đang đứng cạnh cửa. Mấy năm nay, cô càng ngày càng xinh đẹp, cả người toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc. Khi đối mặt với Tề Duật Lễ, toàn thân lại trở nên mềm mại không có góc cạnh.
Lừa những kẻ không có đầu óc trong nhà họ Tề thì còn được, nhưng lừa những kẻ lõi đời như bọn họ, e phải quay về rèn luyện kỹ năng diễn xuất thêm.
Mà Tề Duật Lễ lại chưa bao giờ vạch trần.
Nam Yên diễn cái gì thì anh tin cái đó.
Giả vờ như không biết gì.
Giả vờ làm cho Nam Yên tin là thật.
Đi đến hành lang thang máy, Tề Duật Lễ đột nhiên đứng không vững, thân thể lắc lư, suýt chút nữa ngã sang một bên. May Nam Yên phản ứng kịp thời, nắm chặt lấy tay anh, nhưng sức mạnh giữa nam và nữ có sự chênh lệch, Tề Duật Lễ hơi dùng sức một chút, giống như vô tình ấn cô vào bức tường trên hành lang.
Hơi thở nồng nặc mùi rượu, làm say lòng người.
Tề Duật Lễ vùi đầu vào cổ cô, giọng nói ngấm rượu nên trầm thấp khàn khàn, giọng điệu không còn tỉnh táo như thường ngày, mà say khướt nói: “Mùi hương trên người em, giống như bé Yên nhà anh.”
Anh nhận nhầm người rồi.
Nam Yên thực sự nghĩ anh đã uống say.
Trái tim cô bốc hỏa: "Tề Duật Lễ, nhìn xem em là ai."
Tề Duật Lễ nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng, nhìn thẳng vào cô một lúc, đánh giá vài giây: "Sao lại trông giống bé Yên nhà anh thế? Xinh đẹp quá."
Trong khi nói, tay anh mập mờ di chuyển quanh má cô, cào xé lý trí của cô.
Sau vài giây im lặng, Tề Duật Lễ vùi mặt vào cổ cô, hơi thở ấm áp lướt qua cần cổ xinh đẹp của cô, dọc theo cổ áo, không ngừng lan tràn.
Trong không khí nảy sinh hơi thở không cần nói cũng biết.
Nam Yên nắm chặt bàn tay anh hơn, ánh mắt trở nên kiên định hơn, sau đó dùng giọng nói mềm mại như có thể vắt ra nước, ghé vào tai anh nói: "Anh ba, anh mệt rồi, em đưa anh lên lầu nghỉ ngơi, được không?"
Khóe miệng giấu trong bóng tối của Tề Duật Lễ lặng lẽ cong lên.
Tề Duật Lễ có một phòng ở Phù Quang, người phục vụ đã đưa đến tận đó, anh nhìn thẳng về phía trước, không hề sai lệch chút nào. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Đến phòng rồi, mọi chuyện sau đó diễn ra rất tự nhiên.
Nam Yên quyến rũ anh, nên anh cũng giả vờ say, đầu hàng trước vẻ đẹp của cô.
Nam Yên đau, anh cũng đau.
Nam Yên vui thích, anh cũng vui thích.
Mồ hôi nóng chảy ròng ròng, bọn họ trở nên thân mật hơn bao giờ hết.
Sau khi Tề Duật Lễ tỉnh táo lại, anh nhẹ nhàng hỏi cô: "Em có uống rượu không?"
Nam Yên dựa vào đầu giường, hơi cúi đầu: "Không có."
Tề Duật Lễ: "Em có thể từ chối."
Giọng nói của Nam Yên nghe có vẻ nghẹn ngào: "Anh hối hận sao?"
"Anh sợ em sẽ hối hận, em vẫn còn nhỏ, vừa mới vào đại học —— "
Đang nói giữa chừng thì bị cô cắt đứt, giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, nhưng lại cực kì mạnh mẽ, đánh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh.
“— Em đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa.”
Tề Duật Lễ cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn phụ họa theo cô: "Ừm, cũng không còn nhỏ nữa, vậy thì sao?"
"Cho nên, em không hối hận với bất kỳ quyết định nào của mình. Em không uống rượu, anh không tỉnh táo, nhưng em rất tỉnh táo mà. Anh ba..." Giọng nói cô run run, đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt bất giác rơi xuống: "... Anh đừng không cần em mà."
Như mọi khi, cô dùng nước mắt để cướp lấy lòng tin của anh.
Tề Duật Lễ cũng giống như trước, giả vờ không hề nghi ngờ gì cô, vươn tay ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ thở dài: “Sao anh có thể nỡ không cần em chứ?”
Kể từ đó, Nam Yên và Tề Duật Lễ đã trở nên thân thiết không thể tách rời.
Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy thủ đoạn của mình rất cao siêu, lừa được cả anh.
Không ngờ rằng, người rơi vào bẫy rập, vẫn luôn là cô.
Nhìn xem —
Quan hệ giữa hai người họ luôn phụ thuộc vào quyết định của Tề Duật Lễ anh.