Chẳng trách Tề Nguyệt lại nghĩ như vậy.
Chắc là toàn bộ lớn bé nhà họ Tề đều có suy nghĩ tương tự như vậy.
Nam Yên có thể yêu đương với bất kỳ thanh niên độc thân nào trong nhà họ Tề, ngoại trừ Tề Duật Lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không phải vì Nam Yên và Tề Duật Lễ không xứng đôi, thậm chí ngay từ đầu, khi mọi người nghe tin có hôn ước, có người còn mạnh dạn suy đoán xem liệu có phải Nam Yên sẽ đính hôn với Tề Duật Lễ hay không.
Nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị lật đổ.
Khi đó, Nam Yên đang học đại học, chỉ có thể về Trung Quốc trong kỳ nghỉ. Khi trở về Trung Quốc, cô dành phần lớn thời gian sống ở căn hộ bên ngoài.
Lúc đó Tề Duật Lễ bận công việc ở nước ngoài nên không về nước thường xuyên, khi về nước cũng không ở trong nhà cũ mà ở trong biệt thự của chính mình.
Nhà hai người cách xa nhau, nếu không tắc đường thì lái xe cũng phải mất một tiếng rưỡi.
Có một điều khiến Tề Nguyệt càng chắc chắn hơn là hai người họ không thể ở bên nhau.
Khi đó, Tề Nguyệt giở tính tiểu thư, bỏ nhà ra đi. Khi tức giận thì hùng hục rời khỏi nhà, nhưng đi được nửa đường thì không biết nên đi đâu, cuối cùng đành phải tuyệt vọng gọi điện cho Nam Yên, đến căn hộ của Nam Yên ở tạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong căn hộ của Nam Yên, mỗi hộ có một thang máy, thang máy đi vào tận căn hộ, chỉ có thể quẹt thẻ mới được lên lầu.
Cô vội vàng đi xuống, trong tiết trời nắng như thiêu như đốt, cô mặc một chiếc quần dài, mái tóc dài ngang lưng được xõa ra trước ngực.
"Sao đột nhiên em lại đến đây? Khóc à?" Sau khi chú ý tới nước mắt loang lổ trên mặt Tề Nguyệt, Nam Yên quan tâm hỏi.
Tề Nguyệt cúi đầu không nói gì.
Khi cô ấy cáu kỉnh thì đều như thế này, không nói một lời nào.
Sau một thời gian, khi cơn giận nguôi ngoai, cô ấy sẽ chủ động nói ra. Nam Yên đã quá hiểu cô ấy.
Đưa cô ấy lên lầu, sắp xếp cho cô ấy nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.
Sau khi vào phòng, Tề Nguyệt nằm trên giường trằn trọc, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại rơi xuống tiếp. Từ khóc thút thít lúc đầu đến khóc to, khóc không thể ngừng lại được. Cô ấy vừa mở cửa vừa khóc, chuẩn bị đi kể khổ với Nam Yên.
Ngay khi mở cửa phòng Nam Yên ra thì nhìn thấy một người đàn ông trong phòng.
Đúng vậy.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông cởi trần, không mặc áo trên.
Anh đứng quay lưng về phía cửa, nửa thân trên để trần, trên eo quấn một chiếc khăn tắm. Bờ vai rộng, eo thon, tấm lưng trần lộ ra những đường nét liền mạch, gợi cảm giống như làn da trên lưng anh. Đường cong cột sống hơi lõm xuống, cơ lưng rắn chắc.
Tề Nguyệt đột ngột ngừng khóc.
A.
A a a a a a.
Người đàn ông cơ bắp a a a a a a a!
A đù mé.
Tại sao chị Yên lại nuôi giấu đàn ông trong nhà vậy chứ?
Khi bộ não đang vô cùng sôi sục.
Thì Tề Nguyệt nhận ra được mình không nên nhìn cảnh này.
Ngay lập tức.
Cô ấy đóng cửa lại, rảo bước trở lại phòng.
Cô ấy dựa vào cửa, tim đập loạn xạ, giống như một tia sét đánh ngang qua vùng hoang vu, đánh đến mức linh hồn cô ấy nứt vỡ.
Sau đó ngẩng đầu lên, thì thấy Nam Yên bưng một bát mì đứng cách cô ấy không xa.
So với sự khiếp sợ nghiêng trời lở đất của Tề Nguyệt thì biểu hiện của Nam Yên lại rất bình tĩnh thờ ơ. Cứ như thể người đàn ông bán khỏa thân trong phòng hoàn toàn không tồn tại vậy.
Nam Yên: "Em đã thấy hết rồi à."
Giọng điệu đều đều ổn định, là một câu khẳng định.
Tề Nguyệt chậm rãi thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt: "... Vâng."
Nam Yên nghiêng đầu ra hiệu cho cô ấy: "Còn chưa ăn cơm tối đúng không? Chị nấu cho em một bát mì, lại đây ăn đi."
Tề Nguyệt hoảng sợ bước tới, vẫn còn cảm thấy hồn mình đang lìa khỏi xác.
Cô ấy máy móc nhét mấy miếng mì vào miệng, cái bụng trống rỗng từ từ được lấp đầy, tinh thần cũng dần dần khôi phục, cô ấy mở miệng muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào chứ đừng nói là biết được câu trả lời.
Nam Yên là người lên tiếng trước.
"Em có thấy rõ anh ấy trông như thế nào không?"
Tề Nguyệt điên cuồng lắc đầu: "Em chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ấy thôi, chị Yên, chị yên tâm, chuyện hôm nay ở nơi này em sẽ không nói ra ngoài đâu!"
Nam Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may.
Cô ấy không biết người trong phòng là Tề Duật Lễ.
"Tất cả chuyện ở đây?" Giọng điệu Nam Yên vô cùng bình tĩnh nói: "Ở đây có gì để nói chứ? Người đàn ông trong phòng chị sao?"
"..." Tề Nguyệt đột nhiên đặt bát đũa xuống, đến gần Nam Yên, nhỏ giọng lén lút nói: "Chị Yên, chị quen bạn trai từ khi nào vậy?"
Nam Yên sửng sốt.
Bạn trai?
Cô và Tề Duật Lễ, không tính là bạn trai bạn gái.
Nếu nhất định phải nói là bạn trai bạn gái, thì phải thêm một định ngữ phía trước.
Không thể lộ ra ánh sáng.
Trong không khí yên lặng, dường như Tề Nguyệt ngửi thấy sự im lặng khó tả trong không khí.
Quan hệ nào là khó có thể nói rõ chứ? Tề Nguyệt hiểu ra: "Hóa ra hai người là tình một đêm à."
"..."
"Nhưng hình như dáng người của anh ấy rất đẹp." Tề Nguyệt nhớ lại, nếu tổng điểm là 100 điểm, thì cô ấy có thể cho 95 điểm, 5 điểm còn lại là tiếc nuối đối phương không phải là bạn trai của Nam Yên mà chỉ là người qua đường.
Nam Yên thờ ơ liếc nhìn cô ấy: "Có muốn vào trong thưởng thức thân hình của anh ấy chút không?"
Tề Nguyệt: "Cảnh không nên nhìn."
Nam Yên không mặn không nhạt mà cong cong khóe môi.
Vừa ăn mì, Tề Nguyệt vừa lơ đãng nhìn quanh phòng khách. Ghế sô pha trong phòng khách bằng da hơi nhăn nhúm, trên thảm có một chiếc áo sơ mi trắng nhàu nát, khó phân biệt là áo nam hay áo nữ. Trên bàn trà có một chiếc hộp màu cam đã bị mở ra, bên ngoài hộp có in logo thương hiệu, bên cạnh là một cái túi màu xanh da trời.
Hai mắt Tề Nguyệt sáng lên.
—— Bản giới hạn toàn cầu, cô ấy đã tìm rất nhiều người nhưng vẫn chưa mua được!
“Chị Yên, cái túi đó là chị mua à?” Cô ấy hỏi.
Nam Yên lười biếng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thản nhiên nói: "Người đàn ông bên trong tặng cho chị đấy."
Tề Nguyệt kinh ngạc không nói nên lời: "Chị Yên, người đàn ông tuyệt vời như thế sao chị lại không yêu đương cùng chứ?"
Nam Yên cười nhẹ: "Thế nào là người đàn ông tuyệt vời chứ? Chỉ vì anh ấy có dáng người đẹp và có tiền thôi à?"
"Dáng người đẹp lại còn có nhiều tiền, không phải anh ba nhà ta cũng thế sao?"
"..."
Thật trùng hợp, đó chính là anh ba của em đấy.
"Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy không quan tâm đến chị." Một người chưa từng yêu đương như Tề Nguyệt lại rất giỏi phân tích vấn đề tình cảm: "Cái túi đó rất khó mua, em ra nước ngoài mấy lần cũng chưa mua được. Thế mà người đàn ông kia lại mua được, chứng tỏ anh ấy đối xử với chị rất tốt."
Nghe vậy, Nam Yên nhìn ra xa, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi màu xanh da trời.
Tề Nguyệt không biết cô đang nghĩ gì, nhưng lại cảm thấy, trong khoảnh khắc, ánh mắt của Nam Yên rất sâu thẳm, như thể đang xuyên qua chiếc túi kia mà nhìn vào người đàn ông mua túi cho mình vậy. Ánh mắt quyến luyến, vô cùng dịu dàng.
“Hẳn là anh ấy rất thích chị nhỉ?” Tề Nguyệt thở dài không dứt, cảm thấy tiếc hận hay cô, cũng tiếc thay cho người đàn ông trong phòng kia: "Nhưng cuối cùng chị vẫn phải kết hôn với người nhà họ Tề bọn em.”
Nam Yên vẫn đang nhìn vào chiếc túi kia.
Tề Nguyệt bắt gặp ánh mắt của cô, luôn cảm thấy trong mắt cô chứa sự tiếc nuối khi muốn mà không được.
"Em biết là khó, nhưng chị Yên à, trên đời có nhiều chuyện không thể là toàn vẹn được. Chị rất thích anh ấy, nhưng cũng chỉ có thể thích một thời gian thôi. Sau này nếu đính hôn, chị nhất định không được liên lạc với anh ấy nữa. Có được không?" Tề Nguyệt chán nản: "Người đàn ông đó nhất định là rất tốt, tiêu chuẩn của chị cao như vậy mà còn coi trọng anh ấy, nhưng mà dù anh ấy có tốt thì cũng không phải họ Tề..."
Nam Yên nhìn ánh mắt của cô ấy, lúc đầu là một lời khó nói hết, sau đó lại thành sống không còn gì luyến tiếc.
Cô im lặng một lúc, kéo dài: "Nếu chị lén trộm sổ hộ khẩu rồi kết hôn với anh ấy thì sao?"
Tề Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, không còn tình cảm chị em như trước nữa: "Chuyện này chị chỉ nói trong lòng không được sao? Chị có biết nếu ngày đó đến, em sẽ chịu rất nhiều áp lực không? Nhất định anh ba sẽ đi bắt chị trước, sau đó sẽ quay lại hỏi tội em — biết mà không báo cáo. Em nói trước nhé, hai chúng ta chỉ có thể có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu nha!"
Vừa dứt lời, Tề Nguyệt đã lập tức đứng lên, chạy trở về phòng cho khách, thu dọn qua loa đồ đạc của mình.
Nam Yên không biết tại sao mà đi theo: "Em đang làm gì vậy?"
Vẻ mặt Tề Nguyệt đau khổ nói: "Nếu như anh ba biết chị giấu đàn ông ở chỗ này, mà em rõ ràng chính mắt nhìn thấy người đàn ông này nhưng lại giả vờ không biết thì nhất định là anh ấy sẽ giết em. Con người anh ba rất cố chấp, anh ấy cảm thấy cả đời này chỉ có thể có tình cảm với một người, mối tình đầu nhất định phải yêu cả đời."
"Chuyện chị chuyển sang yêu đương với người khác, không phải, không phải là chuyển sang yêu đương với người khác, chị biết rõ mình có hôn ước mà còn với người đàn ông khác... lưu luyến tình cảm như vậy, nếu anh ba biết, nhất định sẽ phát điên lên."
Cô ấy cho rằng, Tề Duật Lễ sẽ tức giận vì chuyện này, là điều hiển nhiên.