Sắc mặt Tề Vân Xuyên vẫn không chút thay đổi.
"Anh ba đang làm gì vậy? Nam Yên vốn có hôn ước với nhà họ Tề chúng ta, em và Nam Yên sớm chiều đều ở chung, nảy sinh tình cảm với cô ấy. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
“Cậu đang giảng đạo lý với tôi đấy à?” Tề Duật Lễ đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cười chế giễu nói: "Đây là lần đầu tiên có người giảng đạo lý với tôi đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thế giới của Tề Duật Lễ.
Đạo lý, công lý đều là giả dối.
Sự tức giận của anh mới là thật.
Sự mỉa mai trong lời nói của Tề Duật Lễ tràn ngập không khí, lan vào trong hơi thở, nụ cười trên khuôn mặt Tề Vân Xuyên trở nên chết lặng, cơ bắp bị kéo căng, dây thần kinh tê liệt.
Tề Vân Xuyên: “Anh ba.”
Tề Duật Lễ ngắt lời anh ta: “—— Nói đạo lý xong rồi, lại chuẩn bị đánh bài tình cảm sao?”
“...” Tề Vân Xuyên cố gắng chống đỡ, vẫn nở nụ cười cứng đờ, ôn tồn nói: “Anh vốn dĩ là anh ba của em mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu cho rằng vì sao cậu có thể đứng ở trước mặt mà nói chuyện với tôi chứ? Còn không phải bởi vì giữa chúng ta có chút quan hệ huyết thống nhỏ bé yếu ớt sao."
Cảm giác xa cách sắc bén của Tề Duật Lễ, vào lúc này giống như không khí lạnh lẽo ẩm ướt, xâm nhập vào cơ thể con người.
Tề Vân Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Nuốt cảm giác nhục nhã trong không khí vào.
Anh ta thay đổi khuôn mặt trìu mến, lướt qua Tề Duật Lễ nhìn Nam Yên: "Anh đã nói qua với ba mẹ rồi, anh muốn kết hôn với Nam Yên, ba mẹ anh cũng đồng ý. Anh ba, anh biết đấy, ba mẹ em luôn coi Nam Yên như con đẻ, Nam Yên kết hôn với em, nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Nói xong chưa?” Tề Duật Lễ mất kiên nhẫn, giọng điệu trầm lạnh: “Cậu lôi ba mẹ cậu ra để áp chế tôi, cũng đừng hòng thuyết phục được ông nội.”
"Em chỉ muốn suy nghĩ kỹ lưỡng chút thôi."
Giọng điệu của Tề Duật Lễ đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, như thể đang nhìn một đứa trẻ quậy phá.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự áp bức đến nghẹt thở: “Nếu muốn suy nghĩ mọi chuyện kĩ lưỡng một chút, vậy thì phiền tổng giám đốc đương nhiệm của Tề thị, tổng giám đốc Tề Vân Xuyên, cậu năm của nhà họ Tề, có thể suy nghĩ lại một chút, cậu có được vị trí hôm nay, là dựa vào cái gì? Sự nỗ lực và trả giá của cậu sao? Hay là do cha mẹ cậu giúp đỡ?”
“Đều không phải.”
Vẻ mặt của Tề Duật Lễ vừa thương hại vừa cảm thông: "Đều dựa vào — Tôi bố thí cho."
“Tôi không cần, nên mới đến lượt cậu, hiểu không?”
Sự im lặng chết chóc.
Khuôn mặt Tề Vân Xuyên tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
Tề Duật Lễ quay lại, khuôn mặt cúi xuống, thu hồi sự hung ác nham hiểm lại. Anh đột nhiên mỉm cười với Nam Yên.
Có cảm giác sau khi giết người xong thì liếm máu trên lưỡi dao vậy.
Nhưng Nam Yên lại không ngửi thấy mùi máu tanh, cũng không nhìn thấy một vết máu nào, ngay cả lưỡi kiếm dính máu cũng bị anh giấu kỹ. Thứ anh dành cho cô, trước nay luôn là sự dịu dàng ít ỏi.
Sự dịu dàng ít ỏi đó, đã là tất cả những gì anh có.
Tề Duật Lễ kéo Nam Yên trở về.
Đầu ngón tay anh mát lạnh, nhưng Nam Yên lại mê đắm sự mát lạnh này.
Tề Duật Lễ không kéo cô trở lại phòng, mà đi thẳng đến bãi đậu xe, thô bạo mở cửa xe ra, sau đó bế cô vào ghế sau, đặt cô lên đùi anh. Cửa xe đóng chặt, cô cúi đầu nhìn anh, nhưng luôn cảm thấy mình là người phía dưới.
“Nghe lỏm được cái gì rồi?” Ánh mắt Tề Duật Lễ, vừa ngả ngớn vừa lười nhác, nhìn từ mặt cô, đến cổ cô, theo cổ áo mà đi xuống. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len mỏng rộng rãi, trong khi lôi kéo thì cổ áo bị hở ra, có thể nhìn thấy mờ mờ những đường cong uốn lượn bên trong.
Bàn tay anh, đồng bộ với đôi mắt anh.
Trong xe không bật máy sưởi, nên trong xe có cảm giác ẩm thấp, lạnh lẽo.
Hơi thở của anh ấm áp, nhưng tay lại lạnh lẽo, một cái phả lên da thịt, một cái thì trực tiếp chạm vào da thịt cô.
Băng và lửa đan xen.
Như thể nếu trả lời sai, băng sẽ đóng băng cô lại, lửa sẽ đốt cháy cô.
Nam Yên nín thở một lúc: "Em không nghe lén, là Tề Nguyệt nghe lén."
Cuối cùng thì anh vẫn phát hiện ra.
Những bông hoa tịch mai lúc đã gần tàn, nhưng trong xe có hai đóa hoa mai đang nở rộ, đặc biệt rực rỡ. Hồng hào mềm mại, vừa chạm nhẹ vào một cái thì run lên không ngừng, thậm chí còn đứng thẳng hơn.
Giọng nói của Nam Yên cũng run rẩy: "... Sau đó em đã kéo Tề Nguyệt đi, chỉ... chỉ nghe thấy một phần nhỏ thôi."
“Nghe được đến đâu?”
Mương máng khô cạn, dần dần có nước suối chảy xuống.
Giọng nói của Nam Yên rời rạc, miễn cưỡng lắm mới ghép được thành một câu hoàn chỉnh: "Anh nói, nói, chỉ, chỉ riêng Tề Vân Xuyên là không... không được."
Hoa mai ướt đẫm.
Được bọc trong nước ấm.
Giọng nói của Tề Duật Lễ mơ hồ, nhưng lại lộ ra sự vui vẻ: "Nếu cậu ta không được, vậy thì ai được?"
“Anh, anh được.”
“Anh là ai?”
Nước suối càn quét giàn giụa, cả người Nam Yên như bị ngâm trong thủy triều, thủy triều lên xuống, cô nghe thấy tiếng gió gào thét, cả người như bị gió cuốn bay, linh hồn bay xa.
Cô yếu ớt dựa vào vai anh, khàn giọng gọi tên anh từng chữ: "Anh là Tề, Duật, Lễ."
Sau đó.
Sóng biển đột kích.
Long trời lở đất, cô bất an mà lay động, hoa mai cũng đung đưa trong không trung, cuối cùng, hoàn toàn chìm trong hơi ấm.
Khung cảnh cuối xuân ngoài trời tràn ngập trong xe. Tiếng nước suối bị tiếng gió át đi, hoa mai đứng thẳng đầy đặn, hết lần này đến lần khác ướt đẫm sương mai. Trên nền tuyết trắng tô điểm hoa mai đỏ, màu đỏ loang lổ mờ ảo khiến người mê mẩn đắm chìm trong đó.
...
Nam Yên nghĩ Tề Duật Lễ sẽ đưa cô trở lại biệt thự riêng của anh.
Nhưng khi tỉnh dậy, thấy cô vẫn ở trong nhà cũ của nhà họ Tề.
Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp của anh, không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào: "Nếu cậu ta đã hoàn toàn thuật lại lời của con cho ngài, vậy thì con cũng không có gì để giải thích, con cũng không nghĩ mình cần phải giải thích cái gì. Lời con nói không phải là sự thật sao?"
Điện thoại không mở loa, nhưng Nam Yên vẫn nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại.
Là ba của Tề Duật Lễ.
Ông ấy không biết nên phản bác lại lời của Tề Duật Lễ như thế nào, Tề Vân Xuyên có thể đi đến vị trí hiện tại, thực sự là do Tề Duật Lễ không có bất kỳ ý tưởng nào với nhà họ Tề, bởi vì giá trị do tự bản thân Tề Duật Lễ tạo ra đã lớn hơn nhiều so với giá trị của mọi người trong nhà họ Tề. Nhưng có nhiều thứ, dù có nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra.
Tề Duật Lễ biết.
Tề Vân Xuyên biết.
Mọi người trong nhà họ Tề đều biết.
Mặt nước vốn yên lặng đã lâu bỗng có đá ném đến, mặt nước lăn tăn gợn sóng, đàn cá dưới nước bơi lội không yên.
“Từ trước đến nay con đều chướng mắt tài sản của nhà họ Tề, ba biết rõ, trước nay con cũng không thèm so sánh với đám em họ, bởi vì bọn chúng đúng thật là…” Ông ấy lúng túng ho khan vài tiếng, rõ ràng bên cạnh không có ai, nhưng khi nói ra lời này, vẫn cảm thấy xấu hổ: "... không so được với con."
Qua khóe mắt, thoáng thấy Nam Yên đã tỉnh.
Tề Duật Lễ đi tới, ngồi ở mép giường, ôm cô vào lòng.
Âm thanh cuộc đối thoại cũng rõ ràng hơn.
Sự khinh bỉ trong lời nói của Tề Duật Lễ cũng càng rõ ràng hơn: "Cho nên, con cũng chỉ nói sự thật thôi, mà nó còn đến mách ngài sao? Nó đã 27 tuổi rồi, không phải 7 tuổi, không được như ý cái thì lập tức về nhà mách phụ huynh. Huống chi, ngài cũng không phải ba nó, nó tìm ngài để kể khổ làm cái gì?"
“Anh em với nhau, cớ sao phải nói những lời làm tổn thương người khác như thế chứ?”
“Nhưng nó có coi con như anh họ đâu.”
Hai bên đều im lặng.
Dòng điện dịch chuyển phát ra tiếng.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Tề Duật Lễ cảm thấy vô cùng buồn cười: "Nó mách ngài mà không nói rõ đầu đuôi cụ thể sao? Nguyên nhân hậu quả còn chưa nói cho ngài, mà ngài đã gọi điện thoại đến trách con đúng không?”
Tề Bạch Du rõ ràng là người làm cha, nhưng ông ấy là cha, lại sợ con trai mình.
Ông ấy lập tức rũ bỏ liên quan: “Gọi để xác thực thôi, ba cũng không gọi tới để trách con. Ba cũng chưa bao giờ quản con cả, không được tính là một người cha đủ tư cách. Còn con, cũng không phải là một đứa con trai đủ tư cách. Cho nên quan hệ giữa chúng ta, đúng là rất đặc biệt. Ba không có tư cách để trách con, nhưng Vân Xuyên đã gọi điện thoại đến tận chỗ ba, Duật Lễ, chẳng lẽ con không nên cho ba một lời giải thích sao?”
“Nó chưa nói rõ nguyên do cho ba sao?” Giọng điệu Tề Duật Lễ lười biếng, rất nhàn nhã, không hề để ý mà nhéo vành tai Nam Yên.
"Nó đã nói rồi, nhưng ba muốn nghe những gì con trai ba nói hơn. Dù sao thì con cũng là con trai của ba, về mặt luân lý đạo đức, ba đứng về phía của con."
“Tạm thời gạt đạo đức sang một bên đi, Tề Vân Xuyên thích nói đạo lý, thế thì con cũng nói chút đạo lý với ba.”
Tề Bạch Du trở nên hứng thú.
Con trai ông ấy, từ khi sinh ra đến nay, cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió đến mức đáng sợ, huống chi điểm xuất phát của anh chính là điểm cuối mà người khác cả đời cũng không thể chạm tới, cho dù là trong giới nhà giàu ở thành phố Nam, anh cũng luôn là sự tồn tại mà người khác phải ngước nhìn. Sự lạnh lùng và khinh khỉnh toát ra từ tận xương cốt này, ngay cả người làm cha như ông ấy cũng cảm thấy hoảng sợ.
Những người đứng đầu chuỗi thức ăn không phải là những người tuân theo quy tắc, mà là những người tạo ra quy tắc. Anh không cần phải tuân theo bất kì quy tắc nào hết.
Nói cách khác.
Con người Tề Duật Lễ, không thích nói đạo lý.
Đây là lần đầu tiên Tề Bạch Du nghe anh nói đạo lý, cảm thấy rất mới lạ: "Con mà còn nói đạo lý á? Có phải con đang bị bệnh không?"
"..."
"..."
Nam Yên mím chặt môi, kìm nén để không cười.
Tề Duật Lễ hừ lạnh một tiếng.
Tề Bạch Du nhận ra sự thiếu kiên nhẫn ẩn trong tiếng hừ lạnh này, nhanh chóng chuyển chủ đề: "... Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, con mau nói đi."
“Tề Vân Xuyên đến tìm ông nội vì chuyện kết hôn của Nam Yên.”
"À."
Đầu tiên là Tề Bạch Du phản ứng rất lạnh nhạt, hai ba giây sau thì giọng điệu lại cao lên: "Nó và Nam Yên lén ở bên nhau sau lưng con sao?"
“Sau lưng con.” Tề Duật Lễ thờ ơ mà cong môi: "Ba, cách nói này của ngài thú vị thật đấy."
"Vậy thì đổi cách nói khác nhé? Nam Yên và Tề Vân Xuyên yêu nhau mà không nói cho con biết." Tề Bạch Du đột nhiên buồn bã mà thở dài, đồng cảm như mình cũng bị như vậy, nói: "Cũng giống như con yêu đương mà không nói cho ba biết vậy, tâm trạng của ba sẽ rất phức tạp, rõ ràng là con trai ba, ba vất vả nuôi lớn con, vậy mà con lại chẳng chịu chia sẻ chuyện gì với ba. Ba rất đau lòng."
Tề Duật Lễ: "Đầu tiên, ba không hề nuôi con."
Tề Bạch Du: "..."
Mặc dù Tề Duật Lễ đứng thứ ba trong đám anh em họ, nhưng Tề Bạch Du lại là con trai trưởng của nhà họ Tề.
Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Tề lại chỉ định Tề Duật Lễ làm người thừa kế của nhà họ Tề.
Tề Bạch Du và mẹ của Tề Duật Lễ - Thẩm Vọng Nguyệt, trong chuyện sinh ra và nuôi dưỡng con cái, thì chỉ có “sinh” mà không hề “nuôi”. Tấm thẻ Tề Bạch Du đưa cho Tề Duật Lễ có rất nhiều tiền, nhưng Tề Duật Lễ chưa dùng bao giờ. Thứ anh có được quá nhiều, cái mà ba mẹ đưa cho, có vẻ rất nhỏ bé, không đáng kể.
"Thứ hai, quan hệ giữa con và Nam Yên, có thể giống quan hệ giữa ba và con sao? Con là con trai của ngài, nhưng cô ấy đâu phải là con gái của con.”
“Không phải con vẫn luôn nuôi con bé như con gái sao?”
“Vậy sao?” Tề Duật Lễ lạnh lùng nói.
Tề Bạch Du sửa lại: "Nhỏ hơn năm tuổi, không thể là con gái được, con nuôi con bé như em gái.”
Khóe miệng Tề Duật Lễ cong lên thành một độ cong khinh thường.
Đầu ngón tay anh lướt qua cằm Nam Yên từng chút một, mỗi một lần cử động đều như đều bào mòn ý chí của cô, trái tim cô căng thẳng, sợ Tề Bạch Du ở đầu dây bên kia càng nói càng sai, khiến cho tâm trạng Tề Duật Lễ không tốt.
Tâm trạng Tề Duật Lễ không tốt, người chịu khổ vẫn là Nam Yên.
Cô phải dỗ không biết bao lâu mới có thể dỗ được, anh không hề dễ dỗ chút nào.
"Con nuôi con bé lâu như vậy, con bé nhìn qua cũng không giống ong tay áo, sẽ làm ra chuyện yêu đương với người khác dưới mi mắt của con. Chẳng lẽ là, Tề Vân Xuyên yêu đơn phương Nam Yên đấy chứ?"
Nam Yên thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, suy đoán rất logic.
“Thay vì nói là yêu đơn phương, thì nên nói là muốn thông qua việc kết hôn với Nam Yên để củng cố địa vị của mình ở nhà họ Tề thì đúng hơn.” Anh nói một cách mỉa mai: "Đối tượng yêu đơn phương không phải là Nam Yên, mà là Nam Yên có thể mang lại lợi ích cho nó."
Nam Yên kết hôn, ông cụ Tề cho Nam Yên, vừa là của hồi môn, vừa là sính lễ.
—— 10% cổ phần của tập đoàn Tề thị.
Phải biết rằng, nhà họ Tề có mười con cháu, cho dù chia đều cũng không được nhiều như vậy.
Nam Yên dựa vào ngực anh, vì vậy anh không thể nhìn thấy, khi Nam Yên nghe được lời này, thì con ngươi run lên như động đất.
Không phải vì cô có thể lấy được nhiều tiền như vậy từ ông cụ Tề, mà bởi vì, giống như Tề Vân Xuyên, cái cô muốn là lợi ích.
Tề Vân Xuyên muốn kết hôn với Nam Yên, để kiếm lợi là củng cố địa vị của mình trong nhà họ Tề.
Mà Nam Yên một lòng muốn kết hôn với Tề Duật Lễ, để củng cố địa vị của mình ở thành phố Nam.
Nói một cách chính xác, hai người họ là cùng một loại người.
Hôm nay Tề Duật Lễ coi thường Tề Vân Xuyên bao nhiêu, chỉ e là ngày biết được sự thật, anh sẽ khinh miệt Nam Yên bấy nhiêu, thậm chí là càng nhiều hơn.
Đột nhiên.
Lồng ngực Nam Yên cảm thấy ngột ngạt.
Thấy hơi không thở nổi.
Bên tai, cuộc nói chuyện của hai người họ vẫn đang tiếp diễn.
Tề Bạch Du nói: "Trong cái giới này, liên hôn là chuyện bình thường. Hôn nhân đôi khi không cần tình yêu, mà cần sự thống nhất về quan điểm. Việc Vân Xuyên làm quá liều lĩnh, cẩu thả. Nếu nó muốn kết hôn với Nam Yên thì phải đến gặp Nam Yên, hỏi ý kiến của Nam Yên. Mà không phải là đến tìm ông cụ… tìm ông cụ bàn chuyện kết hôn làm gì chứ, nó cũng đâu có định kết hôn với ông cụ đâu."
Tề Duật Lễ không cảm xúc mà giật giật khóe miệng.
"Nhưng chỉ vì chuyện này mà con cãi nhau với nó sao?" Tề Bạch Du không hiểu cho lắm. Con trai ông ấy luôn làm mọi việc rất bình tĩnh, cho tới nay, anh luôn coi thường đám anh em họ này, lười nói chuyện với bọn họ. Hôm nay, chỉ vì một chuyện nhỏ này mà anh mâu thuẫn với em họ, đúng là rất khó tin.
"Chẳng lẽ là..." Trong dầu Tề Bạch Du hiện ra một ý nghĩ còn khó tin hơn. “Con muốn cùng Nam Yên…”
“Vâng.”
"Ba còn chưa nói cái gì mà, con vâng cái gì?"
Tề Duật Lễ cụp mắt xuống, từ trên xuống dưới mà nhìn mặt Nam Yên.
Đầu cô tựa vào ngực anh, cho nên anh không thể nhìn thấy những thay đổi trên nét mặt của cô, chỉ có hàng mi của cô đang run lên vì lo lắng, lung lay sắp đổ, yếu ớt làm anh đau lòng.
So với đau lòng, thì thật ra anh dễ mềm lòng với cô hơn.
Lãnh đạm như Tề Duật Lễ, cũng không nhịn được mà cắt ra một mảnh nhỏ trái tim, dâng đến trước mặt cô.
Ánh mắt anh hơi tối sầm lại, hầu kết lăn qua lăn lại, tùy ý cười nói: “Ba, con không rộng lượng như vậy, sẽ không nuôi vợ cho người khác đâu."