Khoảng thời gian này mưa càng lúc càng nhiều chứng tỏ mùa hạ đã đến sớm hơn bình thường.
Bầu trời lúc nào cũng xám xịt, không khí lúc nào cũng ướt át.
Nhưng thời tiết ấy lại vô tình hợp với lòng người.
Vì mấy tấm hình đó đã làm cho mọi sự cố gắng để chứng minh bản thân trong sạch của Tử Đằng đã tan thành mây khói.
Bây giờ cho dù Minh Hải có cố gắng không tin mấy thì cũng thành tin theo mà thôi.
Chuyện đó đã làm tâm trạng của Tử Đằng như sắp phát điên lên.
Giữa cơn mưa to ấy, cô tất cả chạy ra ngoài đường với đôi chân trần.
Bộ váy màu tím than ướt đẫm dưới màn mưa như thác đổ.
Cơn mưa này quả thật rất lớn mang theo từng đợt gió thổi qua làm Tử Đằng lạnh đến nổi gai ốc.
Cô ngước mắt nhìn lên tán cây Tử Đằng trước ngõ.
Những vòm lá xanh thẫm và lạnh lùng, những bông hoa đã héo tàn từ lâu.
Sắc tím đó đã không còn nữa, giống như tình yêu của cô vậy.
Kể từ đây coi như đã gặp dấu chấm hết rồi.
"Tại sao lại trở thành như vậy chứ? Tôi không có làm gì hết"
Tử Đằng gục ngã trong làn mưa lạnh.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tuyệt vọng và bất lực đến vậy.
Có lẽ sự việc đã chạm đến ngưỡng cửa của sức chịu đựng của một người con gái trầm tĩnh và luôn tỏ vẻ cứng rắn như cô.
Tại tòa nhà Hoa gia, đôi mắt sắc lạnh và tàn nhẫn của Tuyết Mai luôn chăm chú dõi theo Tử Đằng từ khi cô bước ra khỏi nhà cho đến khi chiếc váy tím mất hút sau màn mưa.
"Chị gái à! Đừng trách em.
Chỉ vì em quá yêu anh ấy.
Từ nhỏ đến lớn chị vừa sinh ra đã trở thành người thừa kế của tập đoàn Hoa Thị, lại có hôn ước với anh Hải.
Còn em vì sinh sau chị một năm mà cái gì cũng không có.
Nếu như thân phận người thừa kế không thuộc về em thì em phải tìm mọi cách giành anh ấy về phía mình, như vậy cũng coi như là công bằng mà phải không?"
Khóe miệng của Tuyết Mai cong lại giống như một cung đường hiểm nguy mà bất cứ ai cũng không dễ gì vướng vào.
Phùng Đức Cường sau khi đứng im cho Tử Đằng trút giận liền nhìn cô nói: "Cô nhìn lại bản thân cô đi đã trở thành cái bộ dạng gì rồi"
Tử Đằng ngước ánh mắt lạnh lùng lên nhìn Phùng Đức Cường: "Tôi rơi vào hoàn cảnh này không phải là do anh ban cho sao?"
Phùng Đức Cường lắc đầu nói: "Mặc dù bản thân tôi trong chuyện này có chút ích kỷ nhưng mà tôi thực sự không có ý làm hại cô.
Tôi chỉ là...!
Anh vừa đang nói dở dang thì phát hiện Tử Đằng đã ngã lăn ra bất tỉnh trên nền đá hoa cương.
Phùng Đức Cường lo lắng liền đến bên cạnh Tử Đằng lay cô dậy: "Này cô làm sao vậy?"
Nhưng Tử Đằng thực chất không còn hay biết gì nữa.
"Cô ngốc thật"
Nói rồi Phùng Đức Cường liền bế Tử Đằng lên trong màn mưa.
Bước chân của anh trở nên gấp gáp hẳn.
Anh nhớ chỗ này rất gần nhà họ Hoa.Trong phòng khách ấm cúng của Hoa gia, Tuyết Mai đang thong thả rót trà cho Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu: "Mời cha mẹ dùng trà."
Hoa Quân Tử nhận được tách trà từ Tuyết Mai liên đưa lên miệng uống cạn.
"Vẫn là đứa con gái nhỏ có hiếu nhất"
Hoa Quân Tử nhìn Tuyết Mai nói.
Nhưng Bạch Lệ Thu bên cạnh lại tỏ ra không đồng tình: "Ông nói gì vậy? Chuyện này vẫn chưa biết thực hư thế nào mà."
"Bà đó, chiều hư con bé để nó làm ra chuyện như vậy.
Bây giờ coi như nhân chứng và vật chứng đã đủ cả rồi.
Bà nói nó bị oan là oan như thế nào đây?"
Hoa Quân Tử tức giận..