Một cuộc gặp gỡ giữa Minh Hải và Tử Đằng lại có thế giải quyết rốt ráo tất cả vấn đề.
Mặc dù chọn từ bỏ Minh Hải nhưng Tử Đằng không thể nào thoát khỏi tâm trạng u uất.
Có bi kịch nào bằng chính tay mình vứt bỏ tình yêu bấy lâu nay để kết hôn với người mà mình không hề yêu.
Đôi lúc cô giật mình tự hỏi rằng liệu bản thân cô sẽ được gì sau cuộc hôn nhân này? Nhưng sau khi vất vả một mình độc thoại, Tử Đằng lại phá lên cười một mình cay đắng.
Cách đó một ngày sau khi tin tức về vụ hủy hôn của Tử Đằng và Minh Hải, Tuyết Mai cũng đã có một cuộc gặp gỡ với Phùng Đức Cường tại một quán bar mà họ đã từng đến trước đây.
"Chúc mừng cô đã đạt được ý nguyện!"
Phùng Đức Cường nâng ly rượu lên.
Tuyết Mai khẽ cười, sau đó cũng cụng ly với anh ta.
Sau khi uống hết một ngụm rượu đắng chát, Tuyết Mai mới nói: "Câu này đáng lẽ là tôi nên nói với anh mới đúng.
Tôi ấy à, chỉ mới thành công một nửa"
Phùng Đức Cường lúc này mới có dịp nhìn kỹ gương mặt của Tuyết Mai: "Cũng là vẻ mặt thanh thoát trong ngần ấy, ai có thể ngờ lại có thể làm ra những chuyện như vậy chứ?"
Tuyết Mai nốc hết một ly rượu rồi khẽ nói: "Anh không hiểu được đâu.
Anh chưa từng trải qua những năm tháng trái tim bị dày vò hết ngày này sang ngày khác như tôi"
"Không, cô nhầm rồi.
Tôi cũng là người đơn phương cô ấy, nhưng tôi không phải là loại người có thể làm ra những chuyện như vậy.
Chuyện cô nhờ tôi giữ bí mật về chuyện ở khách sạn đó là một ngoại lệ.
Sau này sẽ không có lần thứ hai nữa đâu.
Cô nhớ lấy"
Phùng Đức Cường tỏ ra không đồng ý với những lời mà Tuyết Mai vừa nói.
Bàn tay vừa rót đầy một ly rượu đầy, Tuyết Mai vừa nhìn ly rượu vừa khẽ cười: "Chẳng phải tôi làm vậy cũng là đang giúp anh sao? Nếu như không phải tôi hết lần này đến lần khác ra tay dồn chị ấy vào đường cùng, chị ấy cũng không chịu nhanh chóng kết hôn với anh như vậy đâu"
Bạch Lệ Thu nghe vậy liền chạm nhẹ vào tay Hoa Quân Tử: "Ông nói gì kỳ lạ vậy?"
Hoa Quân Tử không đáp lời mà chỉ hướng ánh mắt nhìn Phùng Đức Cường như chờ đợi.
Phùng Đức Cường liền ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi, một lần nữa anh lại quỳ xuống: "Xin hai vị trưởng bối hãy yên tâm.
Cháu thật lòng với Tử Đằng và sẽ không bận tâm đến quá khứ của cô ấy.
Cho dù cô ấy có không yêu cháu đi chăng nữa thì cháu cũng nguyện dùng tất cả tấm lòng để làm cô ấy yêu cháu"
Nhận được câu trả lời như vậy làm Hoa Quân Tử rất hài lòng.
Ông vội đứng dậy đỡ Phùng Đức Cường đứng lên: "Cám ơn cậu! Vậy đứa con gái này tôi sẽ đích thân giao cho cậu.
Từ nay trở đi cậu đã trở thành con rể của nhà họ Hoa rồi"
Nói rồi Hoa Quân Tử liên quay sang Bạch Lệ Thu xúc động nói: "Bà nó, rốt cuộc Tử Đằng cũng có thể được gả đi đàng hoàng như người ta rồi"
Hai song thân của Tử Đằng rơm rớm nước mắt.
Việc họ vui mừng cũng là điều dễ hiểu vì bản thân của Tử Đằng coi như đã hoàn toàn mất hết thể diện và danh dự.
Chuyện hôn sự với Lâm Minh Hải coi như đã không thể nào nữa rồi.
Phùng Đức Cường cầu hôn đã trở cứu cánh duy nhất đối với Tử Đằng.
Ngày hôm ấy, Phùng Đức Cường trở về với tâm trạng vui buồn lẫn lộn bởi Tử Đằng từ đầu đến cuối không hề xuất hiện để gặp mặt anh.
"Có lẽ em vẫn còn hận anh lắm phải không? Nhưng cho dù là vậy thì người đàn ông sánh đôi với em chỉ có thể là anh mà thôi".