Phùng Đức Cường và Tử Đằng chăm chú nhìn vào màn hình.
Sau một phút suy ngẫm, Phùng Đức Cường lên tiếng: "Tôi biết hai chuyện này nhất định có liên quan đến nhau.Vừa hay anh đã đến kịp thời cho tôi một bằng chứng tin cậy.Tại đây tôi xin cảm ơn anh"
Minh Hải xua tay nói: "Chúng ta đã là người một nhà, đều là con rể nhà họ Hoa.
Anh không cần khách sáo đâu"
Nói rồi anh lướt sang Tử Đằng bên cạnh: "Em vẫn ổn chứ?"
Tử Đằng vui vẻ đáp lời: "Cám ơn anh, em vẫn ổn"
Sau cuộc trò chuyện có phân ngượng ngùng.
Cả ba người đều ra xe về nhà.
Phùng Đức Cường nắm chặt tay Tử Đằng không rời, không một kẽ hở.
Minh Hải thấy vậy trong lòng dâng lên một chút buồn.
Tuy nhiên anh chấp nhận tất cả và không còn cố chấp với tình yêu cũ nữa.
"Tử Đằng, anh vẫn ở nơi này chờ em.
Cho dù là bây giờ bên cạnh chúng ta đã có hình bóng khác.
Nhưng anh vẫn ở đây để mỗi khi em mệt mỏi nhìn về phía sau thì vẫn có bàn tay của anh để em nắm lấy"
Minh Hải tự nhủ với bản thân mình.
Trong bốn người đó, hôn nhân sắp đặt cho họ thật tréo ngoe.
Nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể thay đổi được.
Ví dụ như chuyện của Tử Đằng, tuy lúc đầu là lên nhầm kiệu hoa nhưng sau đó lại bỗng dưng được chồng như ý.
nhưng Minh Hải thì khác, anh đi rước cô đầu mà người đó không phải là hình bóng hằng đêm anh tơ tưởng nên chẳng thể hạnh phúc, hiện tại chỉ cố bám víu vào cái gọi là hôn nhân tạm bợ này.
Sự việc xảy ra ở cuộc triển lãm và ở khu du lịch tòa lâu đài búp bê nhanh chóng được đưa lên trang nhất của các tờ báo mạng cũng như báo giấy.
Sau đó bằng một thể lực nào đó, những bài phân tích có phần gây bất lợi cho Tử Đằng lẫn Phùng Đức Cường xuất hiện.
Phần đông đều nói rằng tập đoàn Hoa thị và Phùng thị đang làm những chuyện mờ ám nên mới xảy ra cớ sự như vậy.
Mặc dù những chứng cứ luận điểm thiếu thuyết phục nhưng dư luận vẫn có nhiều người tin.
Tại Phùng gia, Tử Đằng ngồi xem những tin tức đó trên điện thoại bằng một thái độ bình thản dửng dưng.
"Em cũng rất biết cách hưởng thụ đấy!"
Phùng Đức Cường vừa xuống phòng khách liền trêu cô.
"Chuyện lần này anh cũng thiệt hại không nhỏ.
Anh không vội tại sao em lại vội chứ"
Tử Đằng mỉm cười nói.
Phùng Đức Cường thở dài một cái: "Chắc hôm qua hai chúng ta chưa xem ngày tốt nên cả hai liên tiếp gặp chuyện không hay.
Lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm triệt để"
Tử Đằng đặt chiếc điện thoại xuống: "Mà kể cũng lạ.
Anh nói rằng chưa từng gây thù oán gì với ai.
Kể cả em cũng vậy.
Nhưng rốt cuộc là kẻ nào làm mới được đây.
Thật khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng"
"Anh vẫn đang cho người điều tra.
Nhưng bọn họ thật là nhanh, mới đó mà đã trốn hết rồi, không vui chút nào"
Phùng Đức Cường ngôi xuống bên cạnh vòng tay ôm Tử Đằng.
Sóng gió xảy ra nhưng hai người bọn họ lại coi như không.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đổi với những người làm ăn như họ thật ra cũng rất bình thường.
Điều làm Phùng Đức Cường ngạc nhiên chính là anh không ngờ Tử Đằng mới tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Hoa đã trở nên điềm đạm chín chắn như vậy.
Đây là ưu điểm hiếm có của cô.
"Em định sẽ giải quyết mớ bòng bong ấy như thế nào?"
Phùng Đức Cường đột nhiên hỏi.
Tử Đằng quay sang nhìn thẳng vào mắt nói với vẻ tự tin: "Một chữ thôi, đợi"
Câu trả lời của cô làm anh bật cười: "Vẻ mặt em nghiêm túc quá anh tưởng em sẽ nghĩ được chuyện gì lớn lao lắm cơ"
Tử Đằng cũng phì cười nhìn anh âu yếm: "Vậy chứ anh nghĩ bây giờ em phải làm sao mới được đây.
Em đã nghĩ nát óc mà không tìm được phương án nào khác để giải quyết tốt hơn.
Nếu anh có cao kiến gì mong được chỉ giáo"
"Thật ra ý kiến của em cũng là ý kiến của anh.
Xem ra chúng ta thời gian này tạm thời nên áng binh bất động để tránh phát sinh chuyện phiền phức nào nữa.
Chỉ có điều truyên thông có lẽ đã quá sốt sắng thật không bình thường chút nào.
Những bài đăng này cứ như là đã được chuẩn bị sớm từ trước vậy"
Phùng Đức Cường nghiêm nghị nói.
Những lời đó của anh làm Tử Đằng phải suy nghĩ một lát: "Nếu nói như vậy thì chúng ta nên ra tay từ những trang báo và tòa soạn chứ nhỉ?"
"Em nói có lí"
Phùng Đức Cường gật đầu tán thành.
Trong giây phút riêng tư đó, Tử Đằng vui vẻ nằm trong lòng Phùng Đức Cường.
Có lẽ thời gian này cô nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút vậy.
Thế nhưng mặc dù nói là tạm thời kiên nhẫn đợi nhưng hai người họ có ai là không suy nghĩ nát óc.
Đang nhắm mắt định ngủ, Tử Đằng liền mở mắt ra hỏi: "À, cái cậu trợ lý tên Ngọc Lâm của anh sao rồi?"
Phùng Đức Cường lúc này mới nhớ lại liền nói: "À, cậu ta chỉ bị thương nhẹ, tạm thời đã không sao rồi.
Chỉ là hiện tại chưa thể làm việc vì vết thương ở đầu còn đau.
Nhưng như vậy cũng đã may mắn lắm rồi"
"Anh phải hậu đãi cậu ấy thật tốt mới được"
Tử Đằng bảo.
"Em không cân nói anh cũng sẽ thưởng cho cậu ấy vì tấm lòng dũng cảm và trung thành"
Phùng Đức Cường tỏ vẻ hài lòng.
Đúng như lời của Phùng Đức Cường và Tử Đằng, thời gian này hai người họ chỉ quanh quẩn ở nhà, mọi sự điều hành công ty đều qua điện thoại giao cho các phòng ban làm việc.
Họ cũng từ chối tiếp mọi cuộc phỏng vấn.
Ở nhà thì tránh xa các phương tiện, thiết bị công nghệ để không bị ảnh hưởng sự tiêu cực từ nó.
Tuyết Mai đã hay tin hết mọi chuyện nhưng trong lòng không hề dao động.
Cô ta cứ thơ thẩn cả ngày vì mang thai mệt mỏi.
Ngay cả Minh Hải đi đâu và làm gì cũng không quan tâm.
Minh Hải thấy Tuyết Mai có vẻ an phận hơn thì trong lòng liền yên tâm phần nào.
Như vậy anh có thể rảnh tay để giúp Tử Đằng điều tra hung thủ.
Mấy ngày gần đây Minh Hải luôn lo lắng cho Tử Đằng.
Anh sợ khi không có anh bên cạnh, cô sẽ gặp chuyện gì đó không hay.
Bởi vì hiện tại anh không còn tư cách để lo lắng cho cô nữa.
"Alo, sếp Trương, việc điều tra đó đến đâu rồi? Bằng chứng tôi đưa ra có thuyết phục không?"
"Vâng, cảm ơn sếp"
Sau khi tắt máy, Minh Hải mới thở ra một hơi.
Vì chuyện của Tử Đằng mà mấy hôm nay anh ăn không ngon ngủ không yên.
Mỗi khi anh cố gắng làm mọi chuyện để giúp Tử Đằng anh đều chọn thư phòng riêng để làm việc, và hôm nay cũng vậy.
Những lúc như thế đều là Tuyết Mai nấp phía sau cửa nghe lén hết tất cả.
Nhưng cô ta không làm gì cả chỉ chuyên tâm dưỡng thai.
"Mọi chuyện vẫn chưa đến lúc.
Mình phải kiên nhẫn"
Vì hiểu lầm chị mình sâu sắc nên Tuyết Mai mới nuôi hận trong lòng mãnh liệt như vậy.
Sau khi sinh con xong, không biết cô ta sẽ làm được những chuyện gì động trời nữa.
Sự dàn xếp này không phải tình cờ mà đến từ một người có tâm cơ vô cùng thâm độc.
Tại tòa nhà gia tộc Lê thị, một người quản gia già đến báo tin cho Lê Hựu Thiên.
"Ông nói cái gì? Bọn chúng không có bất cứ hành động nào ư?"
Lê Hựu Thiên ngạc nhiên.
"Thưa lão gia, đúng là như vậy"
Quản gia cung kính đáp.
Lê Hựu thiên nghe vậy liên mỉm cười: "Bọn chúng không bị dọa sợ.Coi như bọn chúng giỏi.Nhưng mấy chuyện vặt vãnh này chỉ là trò trẻ con.Phía sau còn trò hay hơn nữa mà bọn chúng không ngờ tới.Cứ để chúng tiếp tục đợi đi".