Tử Đằng cứ mãi miết lấy hai tay ôm đầu, miệng thì lẩm bẩm những câu nói không đầu không đuôi.
Phùng Đức Cường tiến tới một bước cô lại lùi về sau một chút.
"Anh là chồng của em đây.Em không nhận ra ư?"
Phùng Đức Cường lên tiếng gọi.
Tuy nhiên Tử Đằng vẫn là bộ dạng người không ra người, ma không ra ma đó làm anh rất đau lòng.
Bỗng nhiên trong lòng Phùng Đức Cường phát sinh ra một cảm giác hối hận không tả xiết.
Thời gian qua vì sĩ diện cá nhân mà anh đã không đến thăm hỏi, cũng không đón trước cô về nhà.
Nếu như anh có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện và thông cảm cho cô một chút thì chắc giờ đây mọi chuyện đã khác.
Ký ức của Phùng Đức Cường quay lại mấy ngày trước đó, bản thân anh đã ích kỷ đến như thế nào, đã vô tâm với cô thế nào, đã để cô một mình chịu đựng với biết bao sóng gió ra sao.
Thực ra bắt đầu từ scandal đầu tiên thì Phùng Đức Cường đã biết là do Tuyết Mai làm.
Nhưng những chuyện sau đó lại cứ không ngừng xảy ra khiến trong lòng anh dường như đã sáng tỏ được một chút.
Phùng Đức Cường bất chấp sự xua đuổi của Tử Đằng mà đến gần ôm cô vào lòng.
Tử Đằng theo quán tính tự vệ liên đẩy người ra.
Bây giờ đến cả chồng cô mà cô cũng không còn nhận ra được nữa ät hắn cô đã phải chịu oan ức đến mức nào.
Sau khi vùng vẫy hết sức mà không thể thoát ra, Tử Đằng liền lấy tay đấm mạnh vào vai anh: "Các người đúng là đồ xấu xa.Tôi không có làm gì hết.Tôi bị oan mà..."
Tử Đằng vừa nói vừa khóc cứ như sắp phát điên lên.
Phùng Đức Cường thấy cảnh tượng như vậy chỉ còn biết ôm cô vào lòng mà thôi: "Anh xin lỗi! Anh xin lỗi Tử Đằng! Là do anh không tốt.Là do anh đã không tin em.Tất cả là lỗi của anh hết.Em hãy trách anh đi"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ!"
Phùng Đức Cường cúi đầu nói.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Phùng Đức Cường hớt hải chạy vào phòng bệnh của Tử Đằng thì thấy đúng như lời bác sĩ nói, cô đã tỉnh nhưng ánh mắt lại đang nhìn vào khoảng không như người mất hồn.
Kể cả anh có đến bên cạnh cô cũng không nhìn anh.
"Tử Đằng, em có nghe anh nói không? Anh xin lỗi vì đã không thể ở bên em vào lúc em cần anh nhất.Là tại anh ích kỷ và ghen tuông vô cớ nên đã làm em bị tổn thương.Em hãy quay sang nhìn anh và cho anh cơ hội để bù đắp đi được không?"
Phùng Đức Cường ngồi bên cạnh giường ân cần nói.
Những lời nói đó Tử Đằng vẫn nghe thấy, cô quay sang nhìn Phùng Đức Cường một cái khiến anh rất vui mừng.
Tuy nhiên tất cả chỉ có thế, chỉ là quay sang nhìn một cái mà không hề nói tiếng nào.
Cô lại quay sang nhìn vào bức tường trắng toát của bệnh viện kia.
Nụ cười trên khuôn mặt của Phùng Đức Cường tắt ngấm.
Anh biết là cô đã gặp phải những cú sốc khủng khiếp trong cuộc đời nên mới trở nên như vậy.
Càng nghĩ anh lại càng giận bản thân mình.
Bàn tay anh nắm lấy tay của Tử Đằng nói: "Em yên tâm đi.Cho dù em không muốn nhìn thấy anh thì anh cũng quyết điều tra mọi chuyện để trả lại sự trong sạch cho em".