Kể từ hôm cùng anh cãi nhau đến nay, anh liên tục ở bên ngoài thời gian về nhà cũng dần thưa thớt.
Chuyện về Minh Thùy hôm đó, một câu xin lỗi chân thành nhất cũng không có thậm chí mọi chuyện bị anh xem như chưa từng xảy ra…
Thoáng chốc đã một tuần trôi qua.
Tết cũng cận kề, năm nay bằng mọi giá tôi cũng phải về quê thăm cha.
Nỗi nhớ nhung người thân yêu nhất mà không thể gặp được, chính là cảm giác rất dằn vặt, khó chịu đến tận cùng.
Sáng sớm, lúc anh xuống nhà vô tình chạm mặt với tôi.
Lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt anh có chút ngờ nghệch.
-Em làm ở chỗ đó có ổn không?
Tôi thẳng thắn đáp lời anh.
-So với ở nhà, thì ở đó đương nhiên là rất ổn!
Anh cau mắt, mày cũng nhăn lại.
-Em bớt nói móc méo đi có được không? Em ở cái nhà này có chỗ nào khiến em không thổi mái hả? Anh nuôi em, em lại không muốn cứ thích ra bên ngoài bươn trải…
Tôi cười khinh.
-Trong mắt anh có phải là em vô dụng đến mức chỉ biết ở nhà để anh nuôi không? Em chán cuộc sống như vậy lắm rồi.
Anh có bao giờ thử đặt anh vào vị trí của em chưa? Anh có từng hỏi em thực sự cần cái gì không hả? Đã 5 năm rồi, em và anh cũng đã kết hôn được 5 năm rồi đó… anh chưa từng hiểu hiểu cho em dù chỉ một lần.
Tôi và anh chỉ cần ở chung một chỗ, nói được vài câu, cuộc nói chuyện dần biến thành căng thẳng.
Cả bầu không khí này cũng ngộp ngạt đến bức người.
Anh liếc nhìn tôi, đáy mắt có phần cực đoan hơn hẳn.
-Rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào đây? Để em ra bên ngoài làm việc, để em chịu khổ thì mới là hiểu cho em à?
Tôi lắc đầu một cách chán nản.
-Cho dù có là cực khổ, thì em vẫn thấy rất vui.
Còn hơn suốt ngày ở trong nhà, mặc anh và mẹ sắp đặt…
Anh gằn giọng.
-Ngọc Mai…
Tôi mở cửa nhanh chóng đi rời khỏ nhà, bỏ mặc ánh mắt anh nhìn theo.
Không phải là anh không hiểu, mà là vốn dĩ anh không muốn hiểu.
Tôi cần cái gì anh còn không biết hay sao? Thứ tôi cần cũng rất đơn giản, chính là hi vọng mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, cho dù công việc bận bịu đến cỡ nào thì xin anh hãy dành cho tôi một chút thời gian.
Vợ chồng hằng đêm tâm sự, có thể chia sẻ với nhau nhiều chuyện vui buồn, cùng nhau ăn cơm tối, cùng nhau ra ngoài đi dạo…
Ngay cả việc sinh con đẻ cái, áp lực lớn như thế anh cũng bỏ mặc đỗ hết lên đầu tôi.
Việc không thể mang thai, cũng chưa chắc là nằm ở tôi nữa, tại sao anh chưa từng một lần nôn nóng đến việc có con chứ? Tôi vì chuyện sinh con này đã chịu bao nhiêu ấm ức anh nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng anh chỉ biết im lặng trốn tránh, hèn hạ đến mức không dám lên tiếng bênh vực tôi dù chỉ một câu…
*****
Đến quán cafe tâm tình tôi mới dần lấy lại chút ổn định.
Đẩy cửa bước vào đã nghe được mùi nến thơm, tôi lên tiếng.
-Hôm nay là ai đốt nến thơm vậy? Mùi thật dễ chịu.
Quỳnh lên tiếng.
-Là cô chủ nhỏ đốt đấy chị Mai!
-Hả? Cô chủ nhỏ sao? Ai là cô chủ nhỏ vậy?
Tôi nghi hoặc hỏi.
Quỳnh và mấy nhân viên cười cười, chỉ sang bàn bên cạnh.
Tôi hướng mắt nhìn theo là một bé gái rất xinh đẹp, đang chú tâm vẽ gì đó trên tờ giấy, tóc cô bé vàng hoe làn da trắng nõn như tuyết, đặc biệc nhất vẫn chính là đôi mắt màu xanh biếc nhìn vào đã biết là một đứa con lai.
-Cô bé là ai vậy? Xinh đẹp quá.
Quỳnh cười.
-Là con gái của ông chủ Dương đó chị! Thường xuyên ở Anh hôm nay vừa được anh ông chủ đón về Việt Nam đấy.
Tôi gật đầu.
Ông chủ Dương rất ít xuất hiện ở quán, nhân viên ở đây cũng chưa từng nhắc về chuyện Dương còn có một đứa con gái, nên tôi cũng không biết.
Nhưng nhìn vào cái nhan sắc này cũng đủ hình dung ra được mẹ của con bé là một người phụ nữ ngoại quốc rất xinh đẹp.
Tôi định đi đến chỗ con bé thì bị Quỳnh kéo tay lại.
-Chị Mai! đừng lại gần con bé.
-Sao thế?
Quỳnh ngập ngừng lên tiếng.
-Con bé bị tự kỷ, nên không thích tiếp xúc với người lạ đâu?
-Tự kỷ ư? Sao lại như vậy?
Quỳnh bắt đầu kể.
-Chị mới làm ở đây nên không biết đó thôi.
Mẹ của con bé là một người phụ nữ Anh Quốc rất xinh đẹp, cô ấy phát hiện chồng mình ngoại tình nên chịu không nổi mà treo cổ tự vẩn chết, từ đó con bé bởi vì ám ảnh với cái chết của mẹ mình mà tự kỷ đến bây giờ!
Tôi cả kinh.
-Chồng ngoại tình, chính là ông chủ Dương ngoại tình dẫn đến cái chết cho vợ mình sao?
-Đúng đó chị! Nhưng em nhìn anh Dương cũng đâu có giống một người chồng khốn nạn đâu.
Tôi thở dài, thầm nghĩ trong lòng.
Đúng là trên đời này, đàn ông đều giống như nhau, đều không thể kiềm chế được dục vọng đê hèn của bản thân chính mình.
Kết quả đem lại chính là phụ nữ chịu khổ.
Tôi nhìn sang con bé, đứa bé gái cùng lắm chỉ hơn 10 tuổi lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là tổn thương, thật không đáng chút nào…