Lúc xe anh dừng trước một khu chung cư, tôi liền kinh ngạc.
-Anh Dương! Tôi không có tiền thuê chung cư đâu.
Anh cười, cẩn thận đặt Ánh Nhi nằm xuống ghế để con bé có thể ngủ an giấc.
-2 triệu một tháng thôi, cô thuê không nổi à?
-Anh đừng đùa chứ? 20 triệu một tháng thí có.
Đứng ở dưới đường chỉ cần ngẩn đầu nhìn lên, là có thể cảm thấy được khu chung cư này đắc tiền đến cỡ nào.
-Yên tâm đi! Lấy giá rẻ, 2 triệu một tháng thôi, dù sao tôi cũng không ở để cô thuê cho đỡ hỏng nhà!
Tôi nhìn anh.
-Căn chung cư là của anh?
-Ừ! Dù sao cũng không ai ở bỏ không cũng vậy.
Tôi có chút suy tư.
-Đừng suy nghĩ nữa, cứ ở đi.
Nếu không thích cứ tùy ý mà dọn đi!
Tôi gật đầu.
-Thật sự cảm ơn anh!
Dương giúp tôi mang hành lí lên nhà, sau đó thì rời đi.
Nhìn căn nhà nhỏ gọn đầy đủ tiện lợi này, tôi liền chợt ao ước, sau này nếu có tiền nhất định cũng phải dành dụm mua một căn nhà cho chính mình.
****
Vài ngày sau đó, mẹ chồng tôi đã không chịu nổi mà tìm đến tận nơi ở của tôi.
Mấy bà bạn của bà cũng có vài người sống ở khu này, cho nên vừa thấy tôi dọn ra bên ngoài sinh sống liền bàn tán lung tung.
Ở trước cửa, mẹ chồng tôi đã không kiên nhẫn mà nhấc chuông in ỏi.
Vừa vào nhà bà đã lớn tiếng.
-Con làm cái gì mà lại dọn ra bên ngoài thế? Vợ chồng cãi nhau là cứ bỏ đi như vậy sao?
Tôi rót ly nước đặt xuống bàn.
-Mẹ! Uống nước đi.
Bà liếc xéo tôi, liền hằn hộc ngồi xuống ghế.
Tôi hít một hơi.
-Mẹ à! Con với anh Minh sẽ li hôn.
Mẹ chồng tôi suýt chút nước thì phun cả ngụm nước ra ngoài, bà tức giận mắt cũng cau có.
-Con nói cái gì? Chuyện li hôn không thể tùy tiện nói, huống hồ thằng Minh rốt cuộc đã làm sai cái gì mà khiến con phải li hôn với nó?
Tôi cười nhạt.
-Trong mắt mẹ thì con trai mẹ luôn đúng mà, cho con có nói là anh ấy sai.
Thì mẹ có tin không?
Bà nhìn tôi.
Liền lớn giọng.
-Nó ở bên ngoài làm ăn, thời gian dĩ nhiên là bận bịu.
Cho dù nó có sai, thì cũng là chuyện thường tình, phận làm vợ thì phải biết nhẫn nhịn, hiểu cho chồng.
Chứ ở đó mà trách móc!!
-Mẹ cảm thấy là con vẫn chưa đủ nhẫn nhịn sao? Con có chồng mà như không có vậy, thời gian anh ấy ở cùng con đếm trên đầu ngón tay đó mẹ, thậm chí năm năm trời anh ấy cũng chưa từng cùng con về quê nhà.
Ngay cả đám tang của cha con, anh ấy cũng không có mặt.
Mỗi lần ai đó hỏi đến, con thật sự rất xấu hổ!!
Mẹ chồng tôi, trợn mắt.
Giọng càng tuyệt tình.
-Nó bận đến như vậy, thời gian đâu mà cùng con về quê.
Huống hồ người cũng đã chết, cho dù nó có về thì cha con cũng không thể sống lại!!
Tôi cười chua xót.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, bà ngng ngược như vậy, chẳng trách con trai bà cũng không biết nói lí lẽ.
-Mẹ nói như vậy, thì con còn biết nói gì nữa đây…
Mẹ chồng tôi đứng lên, tay khoanh trước ngực dáng vẻ kênh kiệu.
-Mẹ nói rồi đấy, chuyện li hôn rất hệ trọng.
Sỉ diện của nhà ta không thể mất, con và thằng Minh nên sớm giải quyết đi!!
Tôi cười gượng.
Sỉ diện của bà thì quan trọng, cho nên hai người mới ra sức bức tôi.
Nói cho cùng cũng là sỉ diện thôi đúng không?
****
Sáng hôm sau, tôi đến siêu thị mua một ít đồ.
Vô tình gặp được Dương đang đưa Ánh Nhi đi đâu đó, con bé từ lúc lên xe đã khóc ầm.
Tôi ở từ xa cũng nghe rõ con bé đang rất khó chịu, liền nhanh chóng chạy lại.
-Anh Dương! Sao vậy?
Dương chán nản lắc đầu.
-Ánh Nhi đêm qua bị sốt, hôm nay tôi muốn đưa con bé đến bệnh viện khám.
Nhưng nó nhất quyết không chịu, còn khóc ầm lên!
Tôi hiểu được vấn đề, liền cúi người xuống nhìn vào trong xe.
Ánh Nhi co rúm người lại, thấy tôi hai mắt liền rưng rưng.
-Dì… Mai…
Giọng tôi nhẹ dần.
-Sao thế? Bị bệnh phải đi khám, con không muốn sao?
Ánh Nhi lắc đầu, bộ dạng có chút hoảng sợ.
-Con không… Muốn…
Tôi liền ngồi vào trong xe, kéo con bé ôm vào lòng.
Tôi biết Ánh Nhi bị tự kỷ, cho nên đối với người lạ thường rất sợ, thậm chí là không muốn tiếp xúc.
-Ngoan nào… Bị bệnh nếu không khám thì bệnh sẽ nặng đấy, Ánh Nhi ngoan nhé! Dì Mai đi cùng con đến bệnh viện có được không?
Tôi dịu dàng sờ tay lên trán con bé, nhiệt độ thật sự rất nóng.
Ánh Nhi sụt sịt mũi, nắm chặt lấy ngón tay của tôi.
Giống như đã tìm được điểm tựa, an tâm mà gật đầu.
Tôi cười.
-Ngoan lắm…
Dương nhìn con bé ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng tôi, mới thở dài.
-Vậy… Làm phiền cô rồi!
-Không sao! Tôi cũng đang rãnh.
Xe nhanh chóng chạy nhanh, rẽ sang vài đường lớn cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Tôi dắt tay Ánh Nhi đi vào bên trong, con bé nhút nhát nép sát vào người tôi.
Ánh Nhi không có mẹ, cho nên thường rất ỷ lại, con bé dường như xem tôi là chỗ dựa có thể tin cậy thì phải…